LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 71

- Chú cũng lâu lắm rồi không đến thăm mẹ cháu. Mấy hôm nữa chú sẽ

tranh thủ lúc rỗi đến thăm bà một chuyến. Nhưng người mà chú lo lắng bây
giờ là cháu, chú sợ cháu sẽ không chịu nổi những tác động của sự việc này.

- Cháu sẽ không sao đâu, chú yên tâm đi ạ. Viện trưởng Văn, sao hôm

nay cháu không nhìn thấy Hứa An Đa?

Văn Hiếu Cổ thoáng chút đau buồn, nói:

- Hứa An Đa? Cháu chắc là chưa biết, nó cũng qua đời rồi, vào đúng

buổi tối hôm lễ truy điệu của Giang Hà. Nó bị tai nạn giao thông ở bên bờ
sông, lái xe mô tô đâm vào bờ đê, chết ngay tại chỗ, thảm lắm cháu ạ.

Hai vai của Bạch Bích lại bắt đầu run lên. Cô mở to mắt như không

thể hiểu nổi tất cả những việc đang xảy ra. Cô nhớ lại hôm ấy sau khi kết
thúc lễ truy điệu, Hứa An Đa đã muốn nói với cô điều gì nhưng lại thôi, rồi
hình ảnh của anh ta trong bộ đồ thể thao màu đen, phi chiếc xe mô tô lao
vút đi trước cửa nhà tang lễ.

Bạch Bích cúi gục đầu.

- Bạch Bích, cháu sao thế? Chú biết nếu cháu nghe thấy tin này nhất

định sẽ rất kinh ngạc, nhưng dù sao việc cũng đã xảy ra rồi, chẳng ai có thể
thay đổi được, mấy hôm nay cả Viện chỗ chú đều chìm trong bầu không khí
u ám này.

Bạch Bích gật đầu:

- Vâng, việc này quả thật quá bất ngờ! Cháu không thể nghĩ rằng

người như Hứa An Đa cũng xảy ra một tai nạn như thế.

- Cuộc đời mà cháu. Đâu biết được chữ ngờ!

Văn Hiếu Cổ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.