LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 70

Văn Hiếu Cổ hỏi ngược lại. Ông nhìn Bạch Bích bằng một ánh mắt kỳ

lạ. Ánh mắt mà Bạch Bích không thể hiểu nổi. Rất lâu sau, ông mới thốt ra
được những lời nối tiếp với câu nói trước:

- Đương nhiên đó là một tai nạn... đương... nhiên là như vậy.

Giọng nói của ông rất kỳ cục. Bạch Bích nhìn vào khuôn mặt vô cảm

của Văn Hiếu Cổ, hình như cô có thể cảm nhận được một điều gì đó. Cô
định hỏi nhưng rồi lại ngừng lại. Trong mắt của Văn Hiếu Cổ đang giấu
giếm điều gì đó mà không ai có thể nhìn thấu được.

- Hy vọng đấy đúng là một tai nạn. - Bạch Bích khẽ nói.

- Thôi không nói đến chuyện này nữa. Chú cũng rất đau lòng về việc

của Giang Hà. Nó là đứa học trò giỏi nhất của chú. Chú luôn chú tâm bồi
dưỡng cho nó. Nó có khả năng trở thành một nhà khảo cổ học vô cùng xuất
sắc như Bùi Văn Trung, Giả Lan. Nó có thể tạo ra nhiều kỳ tích trong
ngành Khảo cổ và đạt được đến đỉnh cao nhất của vinh quang. Ôi, chú xin
lỗi, chú không nói nữa. Cháu thế nào? Cháu nên quên việc đáng sợ này đi,
đừng để nó ở trong lòng, cháu vẫn còn trẻ, lại rất xinh đẹp, cháu còn nhiều
cơ hội.

Lúc này Văn Hiếu Cổ mới hơi khẽ nhoẻn miệng cười.

- Cháu cảm ơn! - Bạch Bích nói.

- Thế mẹ cháu dạo này sao rồi? Vẫn khỏe chứ?

Ánh mắt của Văn Hiếu Cổ như sáng lên.

Bạch Bích lạnh lùng đáp:

- Mẹ cháu vẫn như thế, vẫn ở trong bệnh viện Tâm thần, chẳng có dấu

hiệu biến chuyển gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.