LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 69

- Ngồi xuống đi cháu!

Văn Hiếu Cổ rót cho cô một chén nước chè.

Bạch Bích ngoan ngoãn ngồi xuống.

Văn Hiếu Cổ nói tiếp:

- Bạch Bích, cháu phải lâu lắm rồi mới lại đến Viện đấy nhỉ. Lần gần

đây nhất cháu đến đây là hồi cháu mới 10 tuổi, miệng còn ngậm một que
kem, tưởng chẳng bao giờ lớn. Chú vẫn nhớ rất rõ cháu lúc đó, còn bây giờ,
cháu đã lớn quá rồi, đã trưởng thành rồi.

Ông nhìn Bạch Bích và thở dài nói:

- Còn các chú thì đã già hết cả rồi!

Văn Hiếu Cổ đã 50 tuổi nhưng vẫn chưa lập gia đình. Trong ấn tượng

của Bạch Bích, ông như không phải người của cõi trần, cả đời ông chỉ làm
bạn với những ngôi mộ cổ.

Bạch Bích có phần e thẹn, cô im lặng hồi lâu rồi mới lên tiếng:

- Viện trưởng Văn, sao chú biết là cháu sẽ đến Viện?

- Vào hôm Giang Hà xảy ra sự cố, cậu ấy có nói, nếu cậu ấy chết ở

đây thì cháu nhất định sẽ đến. - Văn Hiếu Cổ điềm tĩnh nói.

- Giang Hà nói thế ạ? - Hai vai Bạch Bích run lên, cổ họng cô thấy có

gì đó nghèn nghẹn: - Hoá ra Giang Hà đã sớm dự cảm thấy có việc xảy ra
với anh ấy, có lẽ cái chết của anh ấy không phải là một tai nạn.

- Tai nạn?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.