LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 68

Cô nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào tòa nhà nhỏ đó. Cô dựa theo trí nhớ

hồi nhỏ, đi qua một hành lang ngắn, bước vào phòng làm việc đầu tiên. Mọi
ánh mắt trong căn phòng lập tức hướng về phía cô. Họ biết cô. Có người
gặp cô lần đầu tiên trong vai thiếu phụ ở tang lễ của Giang Hà. Có những
người khoảng 30, 40 tuổi thì từ hơn mười năm trước, khi Bạch Chính Thu
còn sống, đã biết đến cô bé con Bạch Bích rồi. Trong phòng rất yên lặng,
yên lặng đến mức cô có thể nghe thấy cả tiếng thở của chính mình. Bạch
Bích có cảm giác ánh mắt mọi người nhìn cô đều có gì đó không bình
thường. Cô không biết trong những ánh mắt đó đang ẩn chứa điều gì, có lẽ
là kinh ngạc, hoặc cũng có thể là sợ hãi.

- Bạch Bích, chú biết là thế nào cháu cũng sẽ đến.

Bạch Bích bị giật mình bởi tiếng nói từ phía sau. Cô quay đầu lại nhìn,

thì ra là Viện trưởng Văn Hiếu Cổ. Ánh mắt của Văn Hiếu Cổ rất điềm tĩnh,
ông nhìn cô khẽ gật đầu.

Đứng trước mặt ông, Bạch Bích cảm thấy có gì đó không được thoải

mái cho lắm. Cô thấy mình như đang đứng trước bố mình. Nhưng lần này
cô không gọi Văn Hiếu Cổ một cách thân mật nữa mà nói:

- Viện trưởng Văn, chào chú! Rất vui được gặp chú!

- Mấy ngày nay mọi việc vẫn tốt cả chứ cháu? Đi, sang phòng chú

ngồi một lúc. Mọi người ở đây đều đang bận việc cả.

Văn Hiếu Cổ và Bạch Bích đi ra khỏi căn phòng đó.

Văn Hiếu Cổ dẫn Bạch Bích về phòng làm việc của mình.

Phòng làm việc của Viện trưởng rất rộng, chỉ hơi thiếu ánh sáng, cành

cây sà xuống bên ngoài cửa sổ, làm cho căn phòng hơi tối tăm, ẩm ướt.
Ánh sáng ở đây khiến Bạch Bích có cảm giác lạ lẫm, bất an, cô lúng túng
đứng ở một góc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.