LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 83

Gió thổi về quê hương.

Em nơi mô chờ đợi

Hở cô bé Ai-len?

Không biết Bạch Bích đã đọc trong bao nhiêu lâu mới đọc hết được

toàn bộ trường ca này. Đọc xong cổ họng cô lập tức cảm thấy khát khô. Cô
uống hết một cốc nước, cảm thấy trên trán lấm tấm mồ hôi. Cô xem lại câu
cuối cùng: “Nhiếp Tiểu Thanh tặng Giang Hà”, hơn nữa việc này xảy ra
trước khi Giang Hà chết không lâu. Có lẽ cô không nên nghĩ ngợi lung
tung, nhưng trong đầu Bạch Bích vẫn hiện lên hình ảnh Giang Hà lúc nhận
cuốn sổ. Giang Hà nhất định cũng đã đọc hết “Đất hoang” trong cuốn sổ
này. Khi đọc lại “Đất hoang”, anh ấy đã nghĩ gì nhỉ? Sợ hãi hay là một cảm
giác gì khác? Cô tự nói với mình, bây giờ tất cả đã kết thúc rồi. Bạch Bích
bỗng tự hỏi mình, có thật là tất cả đã kết thúc thật không? Nhưng cô không
tìm thấy câu trả lời.

Gấp cuốn sổ lại, cô lại nhìn thấy hai chữ “Lời nguyền” ở bìa sau.

Giang Hà viết hai chữ này làm gì nhỉ? Tại sao anh lại viết ở bìa sau cuốn sổ
tay này? Lẽ nào chỉ là trùng hợp, hay cuốn sổ này đúng là tượng trưng cho
một điều gì đó? Cô lại nhớ đến những lời Lâm Tử Tố nói hôm nay ở Viện
Nghiên cứu khảo cổ, có lẽ tiếp theo còn có người sẽ phải chết, đây chẳng
phải là lời nguyền sao? Lời nguyền này của ai và nguyền rủa những ai?
Đầu Bạch Bích trống rỗng.

Bạch Bích nhớ lại cái đêm trước khi xảy ra sự việc một tháng, lúc

Giang Hà từ Tân Cương về, có lẽ mầm mống của cái chết đã được gieo từ
lúc đó. Chứ trước khi đi Tân Cương, Giang Hà đâu có biểu hiện như thế.
Đôi mắt của Giang Hà lại hiện lên trong đầu Bạch Bích, trong cặp mắt ấy
có vùng đất hoang ở Tây Bắc, có hoang mạc mịt mù. Cô biết rằng, nơi họ
đến là hồ La Bố. Ở vùng hồ La Bố đó có một di chỉ văn minh cổ đại rất lớn.
Đó là Thành cổ Lâu Lan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.