LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 81

Trong phút chốc, vai cô bỗng run lên bần bật. Trong nỗi lo sợ tột cùng,

vẫn xen lẫn nỗi xúc động, hưng phấn khiến cô như muốn lao sang bên kia
đường, nhưng một chiếc ô tô phóng vụt qua đã ngăn cản bước chân cô. Cô
tiếp tục đứng chôn chân ở cổng Viện Nghiên cứu Khảo cổ. Không, người
này không thể là Giang Hà, mặc dù trông rất giống nhưng tuyệt đối không
phải là cùng một người. Bạch Bích thở dài nhè nhẹ, sau đó cô tự nói vài câu
giễu cợt chính mình. Nhưng cô không thể không ngẩng đầu lên nhìn người
thanh niên đứng bên kia đường. Anh ta dáng người khỏe mạnh, khuôn mặt
giống Giang Hà, đường nét đơn giản và rắn chắc, thể hiện nét hơi u buồn,
nhưng đôi mắt rất lanh lợi, tưởng như có thể nhìn xuyên được cô. Ánh mắt
ấy khiến cô cảm thấy lúng túng. Cô không muốn nhìn anh ta nữa, vội vàng
rời khỏi nơi đó.

Người thanh niên bên kia đường lặng lẽ đứng nhìn Bạch Bích bỏ đi,

sau đó tiếp tục đứng đó quan sát cổng chính của Viện Nghiên cứu Khảo cổ.

Anh chính là Diệp Tiêu.

7

Bạch Bích ngồi dưới ánh đèn dìu dịu, mở cuốn sổ mang từ ngăn kéo

Giang Hà về. Cô khẽ đọc những dòng thơ trong “Đất hoang” của Eliot do
Nhiếp Tiểu Thanh chép.

Giọng cô rất dịu dàng. Giang Hà đã từng nhận xét, anh luôn bị mê

hoặc bởi chất giọng của cô, được nghe cô nói là một sự hưởng thụ kỳ diệu.
Lúc này, âm thanh đó đang vang vọng trong căn phòng của Bạch Bích,
trong từng góc phòng, trên cửa sổ, dưới nền nhà đều phát ra tiếng vọng lại
khe khẽ. Nét chữ trên giấy quả thực rất đẹp, màu mực đen của bút sắt, từng
nét, từng nét đều thể hiện một khí chất đặc biệt. Nét chữ có thể biểu hiện
khí chất của con người, cô luôn tin điều này. Bạch Bích như có thể thông
qua nét chữ này mà hình dung ra hình dáng của Nhiếp Tiểu Thanh, mắt,
mũi, gò má của cô ta, đặc biệt là bàn tay cầm bút. Nghĩ đến đây, trong lòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.