LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 82

Bạch Bích cảm thấy rối bời. Cô không muốn nghĩ đến người con gái có tên
Nhiếp Tiểu Thanh này nữa, chẳng qua cô ta cũng chỉ là một người thích
chép thơ mà thôi. Bạch Bích trước kia cũng đã từng chép rất nhiều những
vần thơ cô thích, điều đó thật quá bình thường. Lúc này cô có thể tưởng
tượng ra, chỉ có Eliot, một nhà thơ sinh ra ở Mỹ, rồi trở thành công dân
Anh quốc, có một cuộc sống gia đình bất hạnh, vợ ông - Vivian sống ở
bệnh viện Tâm thần mười một năm, có lẽ chỉ có người như vậy mới có thể
viết nên được kiệt tác “Đất hoang”.

Khi đọc đến đoạn này, bỗng nhiên hai vai cô khẽ run lên...

Và em sẽ chỉ cho anh một cái gì đó

Không như cái bóng người buổi sáng ở sau lưng

Hay cái bóng buổi chiều ở trước mặt anh

Em sẽ chỉ ra trong một nắm tro tàn sợ hãi.

Bạch Bích như đọc được từ giữa những hàng chữ một điều gì đó...

“cái bóng người buổi sáng ở sau lưng”, rồi... “trong một nắm tro tàn sợ
hãi.”

Câu này có ý nghĩa gì nhỉ? Có lẽ chỉ là một sự mô tả của tinh thần và

bầu không khí nhưng nó khiến cho Bạch Bích thấy sởn tóc gáy. Có phải là
lời trong thơ của Eliot không? Có lẽ mỗi người chúng ta đều không có cách
nào chạy trốn khỏi cái bóng của chính, cũng như không có cách nào chạy
trốn khỏi nỗi sợ hãi, bởi vì chúng ta rồi sẽ đều trở về với cát bụi. Và trong
đám cát bụi đó chôn vùi nỗi sợ hãi vĩnh hằng. Nhưng bây giờ, dù không có
nắm tro tàn, Bạch Bích vẫn có thể cảm thấy như mình đang chạm vào nỗi
sợ hãi đó.

Cô đọc tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.