LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 94

- Là hôm anh ấy từ Tân Cương trở về. Tối hôm ấy, Giang Hà đã đến

đây, anh ấy nói vừa xuống tàu cùng đội khảo cổ. Trông anh ấy vô cùng mệt
mỏi, kiệt sức, nói năng cũng rất khó khăn. Đặc biệt là ánh mắt của anh ấy
rất kỳ lạ, như đang giấu giếm tôi điều gì. Anh ấy chỉ ở lại đây một lúc rồi
vội vàng về nhà, không nói điều gì đặc biệt cả. Sau đó mấy ngày, tôi có gọi
cho anh ấy mấy cuộc điện thoại hẹn anh ấy nhưng anh ấy từ chối trên điện
thoại, nói rằng công việc dạo này rất bận, không có chút thời gian rảnh nào
cả, đợi anh ấy hết bận sẽ tính sau. Cứ như thế cho đến tận cái đêm anh ấy
chết, tôi không gặp lại anh ấy nữa.

Nói xong Bạch Bích thấy đầu mình bắt đầu đau âm ỉ.

- Anh ấy nói công việc của anh ấy gần đây rất bận, thế cô có biết dạo

gần đây anh ấy bận việc gì không?

- Tôi không biết! Xưa nay tôi không hỏi những chuyện có liên quan

đến công việc của anh ấy. Tôi chỉ biết rằng các anh ấy đi Tân Cương để tiến
hành khảo cổ ở hồ La Bố. Thời gian vừa tròn một tháng. Quãng thời gian
đó, tôi không có chút tin tức gì.

Nói xong, Bạch Bích nhìn thấy Diệp Tiêu lấy bút ghi chép tất cả vào

một cuốn sổ tay.

Diệp Tiêu chau mày hỏi:

- Xin lỗi, tôi vẫn còn một câu hỏi nữa muốn hỏi cô. Cô có biết Hứa An

Đa, đồng nghiệp của Giang Hà không?

- Anh ấy chết rồi!

- Hoá ra cô cũng đã biết. Anh ấy bị tai nạn xe mô tô.

Diệp Tiêu đã xác nhận được việc Bạch Bích và Hứa An Đa rất quen

biết nhau.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.