LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 96

Bạch Bích ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh, bây giờ cô đã dám nhìn

thẳng vào anh, đúng vậy, khuôn mặt quả thực rất giống Giang Hà, đặc biệt
là cái cằm và viền môi, gần như tạo cho cô ảo giác là đang nói chuyện với
Giang Hà. Thế nhưng vài chi tiết trên mặt vẫn có sự khác biệt, những điểm
khác biệt đó hình như đang nói với cô - anh ấy không phải, không phải là
người yêu của cô.

Cô gật đầu với chính mình, sau đó lạnh lùng nói:

- Không sao, vụ tai nạn năm đó có điểm rất khó hiểu, năm đó tôi mới

10 tuổi, nhưng lại nhớ rất rõ từng việc xảy ra. Hôm đó đúng vào sinh nhật
lần thứ 40 của bố tôi, sau khi ông đưa tôi đến bệnh viện, trên đường trở về
nhà thì xảy ra chuyện. Lúc đó, tôi và mẹ đã đi hẳn sang đường bên kia, còn
bố tôi thì đột nhiên đứng yên bất động, mẹ tôi hét gọi ông thật to, nhưng
ông hình như không nghe thấy gì cả, cứ đứng yên ở trên vạch dành cho
người đi bộ sang đường như thể đã biến thành một bức tượng điêu khắc
vậy. Đèn đỏ phía đường khác đã chuyển sang màu xanh, một chiếc xe tải
quành sang, nhưng bố tôi không hề có chút phản ứng nào, và thế là đã xảy
ra tai nạn.

- Thực khó mà có thể tin được, cứ như là phim điện ảnh kinh dị vậy! -

Diệp Tiêu nói.

Bây giờ, Bạch Bích hình như không còn tâm lý đề phòng anh như lúc

ban đầu nữa, cô bắt đầu tin tưởng người sỹ quan cảnh sát đang đứng trước
mặt cô, bởi vì trong lòng cô, giờ đây đã hoàn toàn phân biệt rạch ròi giữa
anh và Giang Hà rồi:

- Đến giờ tôi vẫn cảm thấy sợ hãi.

- Bởi vì hai người thân thiết nhất đều đã đột ngột rời xa?

Cô gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.