LỜI NGUYỀN LÂU LAN - Trang 97

- Thế còn mẹ cô?

- Bà đang sống trong bệnh viện Tâm thần, từ sau khi bố tôi mất, thần

kinh của bà bắt đầu không bình thường.

- Ôi, tôi xin lỗi. Thôi được, xin cảm ơn sự phối hợp của cô, tôi nghĩ,

những tin tức cô cung cấp là những manh mối rất có giá trị với chúng tôi.
Xin lỗi vì đã làm phiền cô. Đây là danh thiếp của tôi. Nếu có việc gì, cô
hãy gọi điện thoại cho tôi, xin cô cứ yên tâm, tôi không có ngày nghỉ đâu,
bất kể ngày đêm, lúc nào tôi cũng có thể có mặt.

Nói xong, Diệp Tiêu đưa danh thiếp của mình cho Bạch Bích.

Bạch Bích nhận lấy tấm danh thiếp. Cô nghĩ lại những lời nói của

Diệp Tiêu, đặc biệt là câu: “Nếu có việc gì, cô hãy gọi điện thoại cho tôi,
xin cô cứ yên tâm, tôi không có ngày nghỉ đâu, bất kể ngày đêm, lúc nào tôi
cũng có thể có mặt.”

Những từ ẩn ý đó như đang ngầm báo mình có thể sẽ gặp nguy hiểm,

lẽ nào sau việc xảy đến với Giang Hà và Hứa An Đa, sẽ đến lượt mình
chăng? Cô ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tiêu, ánh mắt đầy lo lắng.

- Hãy tin tôi, cô sẽ không sao đâu. Tôi về đây!

Diệp Tiêu có cảm giác mình đã nắm được cục diện. Anh gật đầu chào

Bạch Bích, sau đó bước ra cửa. Vừa định nói tạm biệt, anh lại quay người
nói với Bạch Bích:

- À, còn việc này nữa, hôm qua lúc ở cổng Viện Nghiên cứu khảo cổ

tôi có nhìn thấy cô. Tôi thấy sắc mặt cô lúc đó không được tốt lắm.

- Vâng! - Bạch Bích hơi xấu hổ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.