LỜI NGUYỀN LỖ BAN - TẬP 1 - Trang 172

cũng giống như bầy chó dại kia, hắn coi trận chiến này như một cơn liều
mạng cuối cùng trước khi tắt thở.

Cuối cùng, tán dù đập mạnh xuống nền sân, mũi thép nhọn hoắt của một

gọng dù xuyên ngập vào phiến gạch xanh. Quỷ Nhãn Tam thở hổn hển, bàn
tay phải vẫn nắm chặt cán dù, một thân ngạo khí, ngửa mặt nhìn trời, ánh
mắt như tia chớp quét ngang dọc trên không.

Một bông tuyết trong suốt đậu xuống chóp mũi hắn.

Ồ, tuyết đã rơi!

Hắn chỉ có một mắt, nên có thể nhìn rất rõ vẻ trong suốt long lanh của

bông hoa tuyết trên chóp mũi. Lại một phiến mỏng manh trong suốt nữa
chao tới, không đậu lên chóp mũi hắn, song con mắt độc nhất của hắn cũng
đã kịp nhìn ra. Đó không phải là tuyết, mà là một mảnh cánh rách bươm,
mỏng tang như cánh ve sầu.

Bầy chó điên vẫn ngửa cổ lên trời tru lên từng chặp, không biết chúng

đang khóc than cho lũ quái vật đã bỏ hay đang cất tiếng gọi những bông
hoa tuyết đang lả tả buông rơi.

- Đây có lẽ là tò vò, một loài tò vò đặc biệt. Thảo nào lại trồng dâu trước

cửa, hoá ra là để nuôi loài côn trùng này! – Lỗ Nhất Khí dùng nòng súng
gảy những quả dâu lớn khác thường trên mặt đất, quan sát thật kỹ, rồi nói
tiếp – Trong phần “Tiểu Nhã” sách “Kinh Thi” có câu: “Sâu xanh có con,
tò vò cõng về”*. Tò vò là một loài côn trùng sống ký sinh, nó bắt sâu minh
linh đưa về tổ, sau đó đẻ trứng vào trong cơ thể minh linh. Sau khi trứng nở
thành ấu trùng, sẽ ăn thịt sâu minh linh mà lớn lên. Người xưa cho rằng tò
vò không đẻ được con, nên nuôi sâu minh linh làm con, bởi vậy mới gọi
con nuôi là minh linh.

* Nguyên văn là “Minh linh hữu tử, quả lõa phụ chi”. Minh linh là một

loài sâu xanh, thường bị tò vò bắt về nhốt vào trong tổ, người xưa ngỡ là tò
vò nuôi con giúp minh linh, nên gọi “minh linh” hay “minh linh tử” là con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.