LỜI NGUYỀN LỖ BAN - TẬP 1 - Trang 29

Khi cậu bước vào cánh cửa bên của Mai Sấu hiên, trời còn chưa sáng,

nhưng trên chiếc ghế thái sư trong gian nhà trước đã có một bóng người
đang ngồi ngay ngắn, khiến cậu thoạt tiên còn ngỡ là mình nhìn lầm. Một
khuôn mặt thật hiền từ, một ánh mắt thật nhân hậu…

- Bác cả!

Lỗ Nhất Khí, vừa mới đây còn chìm đắm trong cảm giác tự hào kiêu

ngạo, phút chốc đã biến trở lại thành một đứa trẻ nhảy cẫng lên vì mừng rỡ:

- Ôi bác, sao bác lại đến đây mà chẳng báo trước cho con một tiếng! Thật

vui quá đi mất!

Nhìn thấy cậu cháu, Lỗ Thịnh Hiếu cũng rất vui mừng:

- Thằng bé này, đừng có lay lắc ta như thế. Lớn bằng ngần này, sắp lấy

vợ đến nơi rồi, mà chẳng ra vẻ 1 người lớn tí nào!

Miệng nói vậy, song trong lòng ông lại nghĩ thầm: “Cũng khó cho nó, chỉ

có trước mặt mình nó mới lại là một đứa trẻ”.

Lỗ Nhất Khí tươi cười hớn hở. Cậu có biết bao nhiêu tâm sự chất chứa

trong lòng, hiện giờ, người duy nhất mà cậu có thể thổ lộ đang ở ngay trước
mặt, cậu làm sao có thể nín được nữa. Cậu lập tức liến thoắng không
ngừng.

Lỗ Thịnh Hiếu mỉm cười, chăm chú nghe cậu cháu kể chuyện, ông

không bỏ qua bất cứ một tiểu tiết nào. Đây là điều ông chắc chắn sẽ làm
trong những lần hai bác cháu gặp nhau. Ông muốn từ trong đó tìm hiểu về
một số điều, và cùng muốn xác định về một số điều.

Trời đã sáng rạng, chúTư sai người đi mua đồ ăn sáng về, Lỗ Nhất Khí

vừa ăn vừa kể.

Ăn sáng xong, chú Tư lại sai người pha trà mang lên Lỗ Nhất Khí lại vừa

uống vừa kể.

Cậu kể chuyện ở trường học, kể về phong trào học sinh, kể về buổi kiểm

tra sức khỏe tại bệnh viện Tây, về phim kịch,… Tóm lại, cậu muốn mang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.