LỜI NGUYỀN LỖ BAN - TẬP 1 - Trang 46

Lúc này tuy mới canh một, song nơi đây im lặng như tờ nghe rõ cả tiếng

vi vu của từng làn gió Bắc. Chẳng ai nói một câu nào, những phát súng
thần kỳ của Lỗ Nhất Khí cũng không hề khiến họ cảm thấy kinh ngạc như
thể họ đã quá quen thuộc với điều này.

- Hãy nhìn những hình chạm khắc trên gạch và phần mái của bức chiếu

bích kia, từ lâu con đã thấy có điều gì đó bất thường! – Lỗ Nhất Khí lên
tiếng, cậu cảm thấy cần phải nói điều này cho mọi người biết.

Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam nhìn về phía chiếu bích, song họ đều

không có phản ứng gì. Lỗ Nhất Khí biết rằng đứng từ khoảng cách này
chắc chắn sẽ không thể nhìn thấy, cho dù có đi tới sát gần, cũng phải có
thần nhãn mới nhìn rõ được. Bởi vậy, chỉ có cách cử người không nhìn thấy
gì đi lên xem thử.

Lão mù dò dẫm đi về phía chiếu bích ở mé phía tây gần chỗ lão, tỉ mẩn

sờ mó từng nét chạm khắc trên gạch, động tác rất chậm, rất thận trọng, và
cũng rất dứt khoát. Đột nhiên, lão ta loạng choạng lao sang chiếu bích phía
đông, đưa tay sờ soạng mấy cái, rồi lại tấp tểnh chạy về phía Lỗ Nhất Khí.

Quy Nhãn Tam một bước dấn lên, chắn ở phía trước Lỗ Nhất Khí, cản

lão mù lại mà hỏi:

- Lão định làm gì?

- Ta muốn xem bức chiếu bích phía nam. – Lão mù dừng bước trả lời.

- Ở chỗ này làm gì có chiếu bích, chỉ có hai bức ông đều đã xem cả rồi! –

Lỗ Nhất Khí vừa nói vừa nhẹ nhàng đẩy Quỷ Nhãn Tam sang bên cạnh.

- Không, phải có, chắc chắn phải có! – Lão mù kêu lên, giọng khàn đặc.

- Thế thì nó là một chiếu bích vô hình ư? – Lỗ Nhất Khí cảm thấy hơi tò

mò.

- Không, nó có hình thù! Nó là bức chiếu bích ma!- Lão mù vẫn quả

quyết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.