LỜI NGUYỀN LỖ BAN - TẬP 2 - Trang 153

lão đột ngột khựng lại.

Trong khoảnh khắc, cả hai bên cùng bất động, cùng sững sờ, mặt đối mặt

chỉ cách nhau gang tấc.

Trong khoảnh khắc này, Lỗ Thiên Liễu đã không còn lối thoát. Nhưng

cái bóng vẫn chưa thể xuống tay.

Cô không ngờ cái bóng lại ở gần mình đến vậy. Cô chỉ nhìn thấy hai hố

mắt sâu hoắm đen ngòm, một màu đen đặc quánh không hề có chút ánh
sáng để chứng tỏ đó là con mắt. Đến tận lúc này, Lỗ Thiên Liễu vẫn chưa
nhìn thể nhìn rõ bộ dạng của kẻ nãy giờ truy sát mình. Là cái xác khô quắt
trên sân khấu? Hay là một kẻ nào khác?

Nhưng cô đã ngửi thấy hơi thở, là hơi thở của con người, ở cách miệng

cô chưa đầy một tấc. Cô đã cảm nhận thấy một làn hơi cực kỳ mảnh nhẹ
đang lay động những sợi lông tơ trên mặt da quanh mũi miệng.

Trong công phu Tịch trần của nhà họ Lỗ có một chiêu tên là “Cổ trần”

(thổi bụi), chuyên dùng để trừ bụi bặm trong các ống thông gió ngầm hoặc
đường máng kín. Với những đường ống hoặc máng lợn, có thể dùng dụng
cụ thổi gió để thổi vào. Còn với những khe, ống nhỏ, cần thổi bằng miệng.
Điều này yêu cầu người luyện Cổ trần phải có hơi thở thật dài và sức thổi
thật mạnh.

“Phụt!”

Đó là một tiếng thổi rất mạnh. Lỗ Thiên Liễu đã phụt ra một làn hơi, vì

hai hố mắt kia khiến cô sợ hãi, vì làn hơi đang lay động những sợi lông tơ
quanh mũi miệng khiến cô ghê tởm, vì cô muốn trong khoảnh khắc cuối
cùng trước khi chết vẫn bộc lộ được chút vẻ kiên cường và khinh bỉ.

Cái bóng vẫn không hiểu tại sao mình vẫn chưa thể xuống tay. Đây chỉ là

một cô gái chẳng có gì đặc biệt, nhưng khi tiếp cận, trong thâm tâm lão
thậm chí còn dấy lên một cảm giác tội lỗi tựa như đã mạo phạm phải điều
gì thần thánh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.