LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 27

cứ đâu. Ai cũng nói là cô giống mẹ - cao ráo, nước da ngăm ngăm, và cả nụ
cười bẽn lẽn nữa.

“Bố chị bảo tấm ảnh này được chụp ở Paris.” Cô nói với Aurelia. “Gia

đình chị sống ở đó khi chị còn bé... Có chuyện gì vậy em?”

Cô em họ bé nhỏ của Rebecca nghệt mặt ra, nhìn đăm đăm vào chiếc ví

đang lủng lẳng trước mặt. “Chẳng có gì ở đó cả chị ơi.” Aurelia nói. “Có
phải tấm ảnh đã rơi ra ngoài rồi không?”

Rebecca lật chiếc ví lại. Aurelia nói đúng. Tấm ảnh đã biến mất. Cô dốc

hết mọi thứ trong ví ra mặt giường rồi ném tung chiếc ví rỗng không xuống
đất trong thất vọng. Ngay cả trong túi cũng chẳng tìm thấy tấm ảnh đâu.

“Nhưng nó không thể rơi ra được!” Rebecca nói, với chính mình hơn là

với Aurelia. “Chắc chắn nó vẫn còn ở trong ví khi chị khai báo thẻ căn
cước của mình ở LaGuardia mà. Chị nhớ là chị vẫn còn nhìn ngắm nó trước
khi cất ví vào túi mà!”

“Hay ai đó đã lấy trộm nó rồi?” Aurelia có ý kiến. Rebecca lắc đầu trong

khi phân loại những thứ trong ví thêm một lần nữa, chỉ là để chắc chắn là
mình không bỏ sót.

“Ai mà chỉ lấy đi mỗi tấm ảnh và để lại tất cả tiền ở trong ví cơ chứ?”

Rebecca đã luôn mang túi bên mình kể từ khi cô rời căn nhà ở Đại lộ phía
Tây Công viên Trung tâm, trừ khoảng thời gian mười phút ở sân bay
Atlanta - khi ấy bố cô đã nhận trông coi đồ đạc trong khi cô lướt qua một
vài cuốn tạp chí. Ông chắc hẳn phải biết nếu có ai lục lọi túi đồ của cô và
lấy đi tấm ảnh trong ví chứ? Trừ phi...

Trừ phi chính bố đã lấy đi tấm ảnh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.