LỜI NGUYỀN TRUYỀN KIẾP - Trang 57

6

Bước chân vào nghĩa trang, Rebecca nuốt khan khó nhọc. Đã đâm lao thì

phải theo lao thôi. Nghĩa trang tối đen như mực và có gì đó thật kỳ quái.
Những ngôi mộ đồ sộ với hàng tiểu sành đựng tro cốt cao ngất ngưởng,
những cây thập tự - ban ngày từ phía nhà Vernier nhìn lại còn trông rõ mồn
một, vậy mà trong đêm lại mờ ảo như những hình thù đầy hăm dọa - đang
lù lù hiện ra trước mặt Rebecca. Nơi này như thể một thành phố thu nhỏ đã
tắt hết ánh đèn với cơ man ngóc ngách khiến người ta rối trí. Những lối
mòn tựa như vô số đường hầm tăm tối hướng theo mọi ngả. Rebecca không
thể nào nhìn thấy hay nghe thấy dấu hiệu gì của nhóm học sinh mà cô đang
theo dõi. Bọn họ đã rời khỏi con đường chính và mất hút ở một trong
những ngóc ngách nào đấy. Cứ như thể họ đã bị nghĩa trang nuốt chửng.

Có cái gì đó đột ngột di chuyển gần hai bàn chân của Rebecca làm cô

giật bắn người, và tất cả những gì cô có thể làm là cố không thét lên kinh
hãi. Marilyn lướt nhẹ qua cẳng chân cô, kêu meo một tiếng não nùng như
thường lệ rồi chạy một mạch vào một lối mòn um tùm rậm rạp, và Rebecca
quyết định đi theo cô nàng. Là một trong những khách viếng thăm hàng
ngày của nghĩa trang, có lẽ Marilyn biết Helena và nhóm bạn của cô ta
đang lẩn trốn ở đâu. Dù sao, theo nó cũng còn tốt hơn là đứng tần ngần ở
cổng chẳng biết phải làm gì.

Marilyn không chạy theo lối mòn nên Rebecca cũng chẳng thể nào đi

đúng hướng, cô cứ vấp dúi vấp dụi trên những bậc tam cấp, trên những bậc
thềm và cả những phiến đá lát đường đã nứt rạn, cố hết sức để không ngã
nhoài hay rên lên đau đớn. Chẳng mấy chốc mắt cô đã quen dần với bóng
tối nên không còn bị va vấp nhiều nữa. Đến lúc đó, Rebecca chợt nghe thấy
tiếng gì không hẳn là tiếng gió xôn xao - mà là tiếng cười giả lả của một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.