ẩu, chắc gì anh biết được.
Hạ cong môi :
- Ai biểu anh phớt lờ em chi.
- Trời ! Cũng ghê quá chứ có khờ khạo gì đâu . Cũng biết làm cho người ta
điêu đứng, khổ sở chứ chơi sao .Thế mà ai cũng nghĩ em ngây thơ . Vậy là
bấy lâu nay anh đã lầm, lầm quá sức tưởng tượng . Em đã khiến anh xấc
bấc xang bang mà anh có ngờ đâu.
- Tại người ta nghĩ mình khờ, nên mình giả khờ luôn chứ sao.
Thiệu Dân chắt lưỡi lắc đầu :
- Vậy là quá trời quá đất . Cả nhà đã bị lừa một cú quá mạng.
Hạ la lớn :
- Ê ! Anh nói gì ghê vậy ?
- Không phải sao . Mẹ lúc nào cũng rầy la anh, bảo : "Con đừng ăn hiếp nó
tội nghiệp . Nó hiền lành, ngây thơ và còn khờ khạo lắm . Con hãy ráng mà
thương nó vì dù gì nó cũng đã là vợ con . Mẹ thấy nó cũng đẹp người đẹp
nết, dù còn trẻ con nhưng từ từ rồi dạy dỗ lại... " Đó ! Mẹ nói vậy không
phải trong mắt mọi người, em hãy còn là một cô bé khờ dại sao ?
Hạ cố cãi lại :
- Cho là vậy đi, nhưng anh cũng hoạnh họe đủ điều chứ có yêu thương gì
em đâu mà giờ kể lể.