sáp nhập. Những hành động đó sẽ làm suy yếu đổi mới và xói mòn
năng suất trung bình trong nền kinh tế.
Nhiều chính sách hữu ích nhất trong phạm vi của chính phủ
như tạo ra yếu tố sản xuất, chính sách cạnh tranh và nâng cấp chất
lượng cầu là những chính sách có tác động chậm và đòi hỏi kiên
nhẫn. Nhiều chính sách tốt cũng có những tác động tiêu cực trong
ngắn hạn. Chẳng hạn, phi điều tiết (deregulation) một ngành công
nghiệp được bảo hộ gây ra xáo trộn và có thể dẫn đến phá sản.
Những hậu quả này cũng như tính dài hạn của các chính sách đòi
hỏi phải có một hệ thống chính trị duy trì được sự liên tục và
chống lại phần nào những áp lực của những lợi ích cục bộ. Chẳng
hạn, Nhật được lợi từ một hệ thống chính phủ trong đó công chức
có ảnh hưởng mạnh mẽ, nếu không muốn nói là quyết định tới các
lựa chọn chính sách. Đảng chính trị chiếm đa số vẫn giữ nguyên vị
trí trong giai đoạn sau chiến tranh, tạo ra môi trường chính sách ổn
định. Ý và Mỹ lại ở thái cực khác với việc thường xuyên thay đổi
các vị trí hoạch định chính sách quan trọng và hệ thống chính trị dễ
bị ảnh hưởng bởi các nhóm lợi ích.
7. Các quốc gia giành lợi thế nhờ những khác biệt chứ
không phải nhờ sự giống nhau . Mỗi quốc gia có một nhóm các
ngành công nghiệp cạnh tranh riêng và không quốc gia nào có thể
có sức cạnh tranh trong mọi ngành. Thành công trong cạnh tranh
có được từ sự phù hợp giữa môi trường quốc gia đặc thù với những
nguồn lợi thế cạnh tranh trong những ngành cụ thể. Chẳng hạn,
thành công của Ý trong những ngành công nghiệp phân khúc và
trong cạnh tranh bằng chiến lược cực kỳ trọng tâm dựa trên những
đặc trưng riêng có của môi trường nước Ý. Hầu hết các nhà bình
luận về nền kinh tế Ý đánh giá thấp Ý bởi vì họ sử dụng những tiêu