LỜI THÚ NHẬN MUỘN MẰN - Trang 167

- Không có chuyện đó, tôi chẳng cần gì ở Cogny, lại càng chẳng cần gì ở

quân dù. Mời anh xéo đi cho...

- Thưa trung tá, tôi không chỉ huy một nhà thổ, cao một mét tám mươi

nặng bẩy mươi nhăm kilô, và nếu như trung tá muốn vật lộn thì tôi xin sẵn
sàng phục vụ.

Ông ấy có bình tĩnh lại một chút, nhưng không làm gì được.

- Không có lính dù ở trong căn cứ!...

Tôi tức sôi lên chỉ muốn làm sao bắt ông ấy có thái dộ cho đúng mức.

Tôi triệu tập các sĩ quan trong đơn vị, giải thích cho họ rõ cuộc hội kiến.
Tôi vừa đụng phải một kẻ thô lỗ, cứng đầu và sẽ báo cáo với tướng Cogny.
Trong lúc chờ đợi, đêm nay chúng ta sẽ cho anh em đóng quân ngoài trời,
hình thành điểm tựa ở gần sân bay. Trong trường hợp sân bay bị tấn công,
tôi nói rõ nhiệm vụ cho từng người... Thường trực nghe máy vô tuyến.

Nửa đêm về sáng, tiếng súng, tiếng nổ trong sân bay. Như kế hoạch đã

định. chúng tôi lao vội vào trong sân bay để kịp nhìn thấy hai hay ba chiếc
máy bay nổ tung. Dù sao, chúng tôi cũng đã có mặt kịp thời để hạ gục vài
tên lính và tháo gỡ những khối thuốc nổ được đặt phía dưới tất cả các máy
bay... Mối thảm hoạ vừa mới tránh được hết sức đúng lúc.

Félix Brunet, nét mặt rầu rĩ nhưng niềm nở, thân ái, nhanh nhẹn tới xin

lỗi và cảm ơn tôi. Hoan hô Félix! Rút cục đây là một con người cục mịch
nhưng dịu dàng có trái tim vàng. Đó là khúc dạo đầu cho tình bạn lớn của
chúng tôi sau này kết thúc cùng với cái chết của ông ấy ở Algérie. Chúng
tôi sẽ còn có dịp chung sống trong những giờ phút độc nhất vô nhị, và
Brunet mãi mãi là một trong số những người hiếm hoi đã gây ấn tượng đối
với tôi... Tôi sẽ còn nhắc đến ông ấy với niềm tôn kính và mến phục.

14 tháng ba 1954. Tiểu đoàn dù số 6 của tôi phải cấp tốc trở về Hà Nội

và tôi phải trình diện với tướng Cogny vào 8 giờ ngày 15 tháng ba. Félix tổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.