LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 133

"Một tháng trời không gặp, em đi đâu thế?" Đại Bảo hỏi. "Vé máy bay

đi châu Phi có đắt không?"

"Đi châu Phi cái đầu anh ấy, cứ đến hè là bộ dạng em lại thành ra thế

này." Tôi cũng rất ngạc nhiên khi thấy Đại Bảo trở lại làm việc. Một tháng
trước, để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển nhân sự, sư phụ đã cho anh ấy nghỉ ở
nhà văn ôn võ luyện. Giờ thấy anh ấy xuất hiện, chắc là đã thi xong rồi.

"Thi cử thế nào?" Tôi hỏi.

"Bẩm Bao đại nhân, thi rất tốt, thi pháp luật thôi mà, đơn giản hơn thi

tư pháp nhiều." Đại Bảo tràn đầy tự tin.

Nghe Đại Bảo nói vậy, tôi cũng thấy yên tâm. Đơn vị dùng người

không thể tự tuyển chọn nhân viên cho mình, vậy thì tôi chỉ còn cách duy
nhất là cầu nguyện.

Điện thoại thình lình réo lên ầm ĩ, Đại Bảo ngừng nhai, lúng búng nói:

"Đừng trùng hợp thế chứ? Ngay ngày đầu tiên tái xuất giang hồ đã phải
chạy rồi à?"

"Không biết là hên hay xui đây?" Tôi chau mày nhấc ống nghe lên.

"Tôi ở dưới tầng, nắng kinh, nên nếu các cậu không xuống ngay trong

vòng năm phút, tôi chẳng hơi đâu mà đợi các cậu đi cùng tới hiện trường
thành phố Thanh Hương nữa đâu." Sư phụ gần đây có vẻ rất vui, không
những chịu gạt công việc quản lý hành chính sang một bên để chạy hiện
trường vụ án mà nói năng cũng hóm hỉnh ra trò.

Tôi dập máy, nói với Đại Bảo: "Vụ án đầu tiên sau khi anh tái xuất lại

xảy ra ở đúng quê hương anh đấy, mau lên nào!"

Trong thang máy, tôi và Đại Bảo đụng đầu Lâm Đào đang mồ hôi mồ

kê nhễ nhại, mắt còn ngái ngủ. Nhìn cái hòm trên tay cậu ta, tôi biết ngay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.