LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 177

tôm hùm và vài chai rượu trắng trong một quán vỉa hè, Lý Đại Bảo càng
thêm phấn khích, đẩy gọng kính trên sống mũi, xoa mạnh bộ mặt đỏ gay,
hô vang: "Nào... đi, Karaoke!"

Phòng Pháp y đều là người trẻ tuổi, hát karaoke thì thôi rồi, người sau

bốc hơn người trước, nhìn các "ca sĩ" đua nhau giật mic, tôi viện cớ say
rượu, ngả người trên ghế sofa lôi điện thoại ra chat với Linh Đan. Đại Bảo
không biết đã gục ngã trên ghế sofa bên cạnh tôi từ lúc nào, không còn biết
trời trăng gì nữa, ngáy rền như sấm.

Điện thoại trên tay tôi bỗng rung bần bật, trên màn hình hiện lên hai

chữ "sư phụ."

Tôi dựng ngược tóc gáy, thầm nghĩ lạy trời đừng có vụ án nào nữa

nhé, sắp 12 giờ rồi, chẳng lẽ lại phải lên đường ngay trong đêm? Nhưng tôi
đã uống rượu, theo năm lệnh cấm thì tôi không thể chạy hiện trường khi
trong người có hơi men, mà toàn bộ phòng Pháp y ai cũng ngất ngư cả rồi,
làm thế nào đây? Cũng may là sở Công an tỉnh chưa có quy chế trực ban
cho từng phòng, nếu không thì chúng tôi đã phạm quy cả rồi.

Tôi vội vàng đứng dậy, tìm chỗ yên tĩnh bấm nghe.

"Sao ồn ào thế? Cậu đang làm gì vậy?" Giọng sư phụ vang lên.

"Đang... đang hát ạ."

"Sao không ai chịu nghe máy thế?" Sư phụ hỏi. Tôi thầm nghĩ, đang

mải gào rú thế kia, làm gì còn ai nghe thấy tiếng chuông điện thoại nữa?

"Dạ, tối nay trong phòng có tiệc anh ạ!"

"Đừng quậy nữa, về ngay, sáng mai cử người đi khám nghiệm hiện

trường."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.