LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 190

"Nửa tiếng đồng hồ?" Chị Hồng trầm ngâm nói. "Vậy thì rất đáng ngờ

đấy. Bị thương trước thời điểm tử vong nửa tiếng đồng hồ, tuy những tổn
thương này không liên quan trực tiếp tới cái chết của cô bé, nhưng chí ít có
thể suy đoán rằng, kẻ gây ra tổn thương rất có thể biết được nạn nhân đã tử
vong như thế nào."

"Đúng vậy!" Tôi nói. "Tuy chúng ta chưa có chứng cứ chứng minh

đây là một vụ án mạng, nhưng ít nhất có thể xác nhận được rằng, trước khi
tử vong, nạn nhân đã có xô xát với người khác. Cắt lấy móng tay của nạn
nhân, không chừng sẽ phát hiện ra được ADN của đối tượng."

"Thế giờ thì sao, vẫn chưa thể giải phẫu được à?" Chắc Đại Bảo đang

cảm thấy con dao giải phẫu đang rung lên giục giã trong tay.

Tuy tôi rất thấu hiểu sự nôn nóng của một bác sĩ pháp y sau khi phát

hiện ra điểm đáng ngờ mà vẫn không được phép đi sâu điều tra, nhưng vẫn
trừng mắt với Đại Bảo, nói: "Trước hết hãy tìm kiếm lai lịch thi thể rồi mới
tính tới chuyện khác được, thi thể có biến mất đâu mà lo."

Tôi và Đại Bảo thu dọn đồ nghề, cởi bỏ trang phục giải phẫu, lên xe

khám nghiệm, dự định đi ăn qua loa gì đó rồi tới đồn cảnh sát xem có phát
hiện gì mới hay không.

"Một cô bé 13, 14 tuổi, cách ăn mặc dễ nhận dạng thế này, chắc là

không khó tìm ra lai lịch." Đại Bảo nói.

Tôi khẽ gật đầu: "Phải, đã qua một tối rồi, em đoán rằng khi tới đồn

cảnh sát, chúng ta sẽ có được thông tin cần thiết."

Nhưng thông tin còn tới nhanh hơn tưởng tượng, tôi vừa kịp gắp một

đũa mì, điện thoại đã reo vang, là phân đội trưởng Hoàng gọi tới.

"Tìm thấy rồi!" Phân đội trưởng Hoàng nói. "Cô bé là học sinh lớp 8

của một trường trung học cơ sở trong làng, 14 tuổi, tên là Đường Ngọc. Cô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.