LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 219

còm của mình, pháp y ở nước ngoài được coi là một nghề thu nhập cao, thế
nhưng lương tháng của chúng tôi chỉ vỏn vẹn ba nghìn tệ. Ba nghìn tệ! Chỉ
đủ mua được nửa mét vuông nhà ở tận ngoại thành.

Phó tổng giám đốc Triệu ngồi trên chiếc ghế da cao cấp rộng rãi chờ

chúng tôi. Tuy chỉ là phó tổng giám đốc, sắc mặt cũng phảng phất vẻ lo
buồn không thể giấu giếm, nhưng cú hất hàm của ông ta vẫn toát lên vẻ kẻ
cả của người bề trên.

"Chào phó tổng giám đốc Triệu, chúng tôi là người của sở Công an

tỉnh, hiện đang điều tra vụ việc các anh đưa tin tìm con gái." Anh Thanh
nói ngay vào trọng điểm. "Theo điều tra của chúng tôi, hình như các anh
không hề báo tin cho cảnh sát."

"Báo tin gì cơ? Tìm cảnh sát các anh để mà làm gì?"

Tôi thoáng ngỡ ngàng, tìm cảnh sát chẳng để làm gì, chẳng lẽ lại

muốn tìm đội trật tự đô thị?

"Vấn đề không phải là anh có tìm hay không." Anh Thanh nói.

"Chúng tôi nghi ngờ đây là một vụ bắt cóc."

Lúc này tôi mới bừng tỉnh. Phải rồi, có lẽ là bắt cóc! Như vậy mới giải

thích được tại sao bố mẹ của cô gái lại có được tấm hình chụp trong nhà vệ
sinh, bởi vì kẻ bắt cóc chắc chắn đã gửi ảnh cô gái cho người nhà, nhưng
nếu không có kiến thức pháp y, người ta sẽ không thể nhận ra cô gái đã chết
từ trước khi chụp ảnh.

"Phải, đúng là có kẻ đã bắt cóc con gái tôi." Phó tổng giám đốc Triệu

vẫn giữ nguyên vẻ ngạo mạn. "Nhưng tôi chẳng tin cảnh sát các anh, tôi sẽ
tự giải quyết chuyện của con gái tôi."

"Tự giải quyết thì cần gì phải lên mạng cầu cứu, hả anh?" Sư phụ lên

tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.