LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 220

Phải, làm gì có chuyện nhận được ảnh kẻ bắt cóc gửi đến mà không

báo cảnh sát lại tìm dân mạng giúp đỡ? Thật là hết sức khó tin!

"Tôi thà lên mạng cầu cứu cũng không nhờ cảnh sát các anh." Phó

tổng giám đốc Triệu sầm mặt xuống. "Nếu kẻ bắt cóc biết tôi báo cảnh sát,
chúng sẽ giết con tin."

"Con gái anh đã mất rồi." Sư phụ nhìn ông ta, thình lình bật ra một

câu.

Sắc mặt phó tổng giám đốc Triệu lại không hề có thay đổi nào đáng

kể, ông ta không bàng hoàng như tôi tưởng tượng, dường như kết quả đã
nằm trong dự liệu của ông ta: "Các anh... đã tìm thấy xác nó rồi?"

"Chưa tìm thấy." Sư phụ nói. "Nhưng là một bác sĩ pháp y, sau khi

phân tích bức ảnh, tôi đã suy đoán được con gái anh đã chết rồi."

"Sao cơ?" Phó tổng giám đốc Triệu đột nhiên tái mặt, đập bàn đánh

chát, giận tới run người: "Anh nói sao? Mặc Mặc nó... nó đã... đã chết...
trước khi chụp tấm ảnh đó? Lũ đểu giả, quân lừa đảo chó chết!"

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau.

Khóe miệng phó tổng giám đốc Triệu giật lên run rẩy, ông ta đã cố

gắng kiềm chế nhưng nước mắt vẫn trào ra ầng ậc hai bên khóe mắt. Ông ta
hít sâu vào một hơi, nấc lên vài tiếng rồi nói tiếp: "Ôi, đứa con gái đáng
thương của tôi... Ba ngày trước, tôi nhận được một cú điện thoại gọi đến từ
số máy của Mặc Mặc, lúc đó khoảng 2, 3 giờ sáng. Giọng nói trong điện
thoại không phải là của Mặc Mặc mà là của một người đàn ông, hắn nói
Mặc Mặc đang ở trong tay hắn, bảo tôi phải đưa cho hắn năm trăm nghìn
tệ. Đầu tiên tôi không tin, mới bảo hắn gửi ảnh của Mặc Mặc cho tôi. Một
lát sau, hắn liền gửi tới bức ảnh đó. Nào ngờ... Tôi đã thỏa thuận với hắn,
tôi đưa tiền, hắn trả người. Đúng 12 giờ đêm qua, chúng tôi mang đủ số
tiền như hắn yêu cầu tới nơi hắn chỉ định, sau đó về nhà đợi hắn thả Mặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.