LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 293

xuyên qua lớp mặt nạ chống độc, "đột kích" dữ dội vào thần kinh khứu giác
của chúng tôi.

Nước mắt ứa ra, tôi gồng mình chịu đựng thứ mùi ghê sợ muốn nôn ọe

này. Tôi biết, nếu tôi nôn vào trong mặt nạ chống độc đang bịt kín mũi
miệng thì sẽ lãnh phải hậu quả đau thương hơn nữa. Bởi vậy, tôi buộc phải
cắn răng nín nhịn.

Thấy thi thể đã hoàn toàn rời khỏi mặt nước, mấy cảnh sát khu vực ở

trên bờ vội vàng thả lưới đánh cá xuống, kéo thi thể lên. Sau khi thi thể
được đưa lên, tôi nghe thấy tiếng nôn ọe ầm ĩ của cảnh sát khu vực. Cái xác
lõa lồ bám đầy bùn đất thế này, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta khiếp sợ
chứ đừng nói là ngửi thấy mùi thối rữa xộc lên nồng nặc ngay sau khi xác
chết được trục vớt khỏi mặt nước và phơi dưới ánh mặt trời.

Dù sao cũng đã xuống rồi, ở lại thêm chút nữa cũng chẳng sao. Tôi

thấy thi thể đã ở trên bờ thì chưa vội rời khỏi ao nước hôi hám kinh người
mà cúi xuống tiếp tục mò mẫm dưới đáy ao.

Đáy ao lầy lội như đầm lầy, tôi cảm thấy hai chân mình lún xuống rất

sâu, cứ như nếu thụt thêm chút nữa, nước sẽ ngập qua cổ áo, cho tôi một
trận tắm bùn đã đời.

Trong quá trình mò mẫm tìm kiếm, bàn tay đeo găng cao su dày cộp

của tôi hình như chạm phải thứ gì đó trôi nổi lập lờ, tôi liền vội vã chụp lấy
nó.

Khi tôi giơ lên một chiếc áo ngực màu xanh lam thì bác sĩ Cao cũng

nhặt lên được một chiếc quần lót màu xanh lam, là một bộ đồ lót.

"Đồ lót?" Tôi nghe phân đội trưởng Hoàng kêu lên ở trên bờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.