LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 292

Cùng mặc trang phục không thấm nước với tôi còn có bác sĩ Cao.

Hai chúng tôi cẩn thận nhảy xuống ao, hệt như hai vận động viên nhảy

cầu cố gắng không để nước bắn tung lên, chỉ sợ dây nước bẩn vào người
khác.

Bộ trang phục không thấm nước dày dặn cũng không thể ngăn cản

được cái lạnh buốt của nước hồ cuối thu, tôi vừa xuống nước đã rùng mình
ớn lạnh.

Trước tiên, tôi và bác sĩ Cao mò mẫm một hồi trong làn nước dày đặc

rong rêu, rác rưởi và bùn đất xung quanh xác chết để đảm bảo không bỏ sót
chứng cứ quan trọng. Sau đó, chúng tôi cùng giữ lấy cái xác đang bập bềnh
theo gợn sóng.

Thứ tôi nắm vào đầu tiên là tay của tử thi, do bị ngâm dưới nước nên

tôi không nhìn thấy được hình thù của cái tay, chỉ cảm thấy nhẽo nhợt, trơn
nhẫy. Tôi thầm nghĩ hoặc là bùn bám quá dày, hoặc là da tay đã tróc mất
rồi. Thế là tôi vội vàng men theo bàn tay sờ lên trên, nắm được cổ tay lạnh
toát.

"Thi thể không mặc quần áo." Qua lớp mặt nạ phòng độc, giọng nói

của tôi ồm ồm không rõ. Thi thể không mặc quần áo, đồng nghĩa với độ
khó khăn của công việc trục vớt tăng thêm vài lần. Do bùn đất bao phủ, tổ
chức mềm thối rữa và xà phòng hóa nên nhìn chung chẳng còn chỗ nào có
thể nắm vào được.

Tôi và bác sĩ Cao hợp sức đẩy thi thể tới bên bờ ao, sau đó cố gắng

nâng thi thể lên. Vào lúc thi thể rời khỏi mặt nước, tôi đã nhìn thấy phần
đầu một nửa bám bùn một nửa trơ xương cùng bàn tay chỉ rặt xương trắng.
Tổ chức mềm dưới cằm đã phân hủy hoàn toàn, cái đầu cúi gục, để lộ
xương ổ răng và xương cằm trắng nhởn, giống như đang nhe răng cười với
chúng tôi. Thi thể vừa lên khỏi mặt nước, mùi hôi thối khủnh khiếp lập tức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.