LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 291

"Đúng vậy!" Phân đội trưởng Hoàng nói. "Vứt xác xuống đây khó

phát hiện hơn vứt xác xuống sông Trường Giang nhiều. Nếu vứt xuống
sông, thi thể sẽ mau chóng nổi lên."

"Thế các anh đã điều tra ông cụ chưa?" Tôi chỉ về phía ông cụ bảo vệ

ở bên ngoài.

"Ông cụ ít có khả năng gây án." Phân đội trưởng Hoàng nói. "Ông ấy

già yếu bệnh tật, sức khỏe rất kém, nói rằng ngày nào cũng phải uống rượu
thuốc. Nếu ông ấy là thủ phạm thì việc gì phải tự mình đi báo công an, cứ
để thi thể tiếp tục thối rữa ở đây có phải hơn không? Nhưng yên tâm, anh
vẫn sẽ cho người điều tra để đề phòng lọt lưới."

Tôi khẽ gật đầu, nói: "Nhiệm vụ cấp bách trước mắt là vớt thi thể lên."

Ao nước khá sâu, hơn nữa thi thể lại thối rữa rất nghiêm trọng, dùng

néo vớt trực tiếp là rất khó, lại dễ hủy hoại mất chút chứng cứ ít ỏi có thể
còn sót lại trên thi thể.

Nghe nói tôi muốn vớt thi thể, sắc mặt anh cảnh sát khu vực lập tức

tràn đầy đau khổ.

Lúc này đã là cuối thu, xuống nước vớt thi thể chẳng khác gì tra tấn,

đặc biệt là ngâm mình trong một ao nước nhỏ hẹp thế này cùng với một cái
xác đã thối rửa nghiêm trọng. Phải chịu đựng mùi hôi thối, chịu đựng cảm
giác nhầy nhẫy trơn truội, hơn nữa ao nước lại rất sâu, dù có mặc trang
phục không thấm nước, lúc ngửa cổ đưa thi thể lên mặt đường ven ao cũng
khó mà đảm bảo bùn đất và dịch lỏng trên cái xác không rơi vào trong mắt,
miệng và cổ áo.

Mới nghĩ đến đã buồn nôn, ai còn dám xuống?

Sau một hồi im lặng, tôi lặng lẽ mặc trang phục không thấm nước vào

người.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.