Vào một buổi sáng cách đây một tháng, người dân trong làng phát
hiện ra bà cụ chết trong cánh rừng nhỏ đầu làng, quần áo rách tan tành. Qua
điều tra, đêm hôm trước có người dân loáng thoáng nghe thấy tiếng kêu của
bà cụ và tiếng chó sủa bèn mở cửa ra xem nhưng không thấy có gì bất
thường nên quay lại vào nhà ngủ tiếp. Đầu tiên, cảnh sát tìm thấy trên
những tờ tiền mệnh giá mười tệ rơi rải rác quanh người bà cụ có vết máu
dính lông chó, sau đó điều tra toàn bộ số chó trong làng, cuối cùng tìm ra
ADN của bà cụ trên mõm hai con chó của một hộ dân.
Vụ án tưởng chừng rất đơn giản, nhưng người nhà lại gửi đơn đề nghị
phúc tra.
"Mọi người nhìn này." Tôi cầm mảnh vải gạc lau lên vết thương trên
thi thể nạn nhân, nói. "Tuy những vết thương đều rất nông, về cơ bản chỉ
tổn thương tới tầng biểu bì và tổ chức dưới da, nhưng diện tích lại rất rộng,
diện tích da bị mất đã vượt quá mười phần trăm diện tích bề mặt cơ thể.
Tuy mạch máu ở tầng biểu bì không phong phú, lượng xuất huyết không
nhiều, nhưng ở đó lại có rất nhiều dây thần kinh. Bề mặt da tổn thương
nghiêm trọng sẽ dẫn tới đau đớn kịch liệt, bởi vậy, có lẽ nạn nhân đã bị tử
vong do sốc vì đau đớn và mất máu."
Người nhà nạn nhân ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Chó mà cũng cắn
chết người được à?"
Tôi chỉ vào các vết thương, nói: "Xung quanh vết thương có những vết
trầy xước kéo dài, toàn bộ những vết rách trên biểu bì đều là vết giằng xé,
chính là đặc trưng của vết thương do bị động vật cắn xé. Ngoài những tổn
thương kiểu này thì không còn tổn thương nào khác. Nếu không phải bị chó
cắn dẫn đến tử vong thì còn có thể là nguyên nhân gì khác được?"
"Là do chính phủ quản lý yếu kém," người nhà nạn nhân không còn
thắc mắc về nguyên nhân tử vong nữa, nhưng lại quay sang lý luận, "nên
đáng lẽ cũng phải chịu chút trách nhiệm chứ?"