LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 348

không còn nguồn tiền nữa nên cứ viện cớ vụ án chưa được phá, dùng thi
thể làm công cụ để bắt ép nhà nước phải bồi thường."

Tôi nghiến răng trèo trẹo. Đúng là thời buổi này, người ta vì tiền mà

chuyện gì cũng dám làm.

"Đã loại trừ khả năng chồng nạn nhân là nghi phạm chưa?" Tôi hỏi.

Điều tra viên gật đầu: "Anh ta ngồi lì hai tuần liền trong một chiếu bạc

phi pháp, không bước chân ra khỏi cửa. Camera giám sát có thể chứng thực
cho chuyện này."

"Các anh phán đoán thế nào về tính chất của vụ án này?" Tôi mặc

trang phục giải phẫu, cầm dao từ từ cứa đứt lớp da ở bên cạnh vết thương,
phân tách tổ chức dưới da, hy vọng có thể nhìn rõ hình thái của vết thương.

Do thi thể đã thối rữa nghiêm trọng, mũi dao vừa cứa xuống, một dòng

chất lỏng màu xanh đen đã rỉ ra, men theo cán dao chảy xuống găng tay của
tôi khiến găng tay trơn nhầy nhẫy, cảm giác vô cùng rùng rợn.

Thi thể đang đông cứng, muốn phân tách da và tổ chức dưới da tại vị

trí vết thương không phải là chuyện dễ dàng. Tôi dùng mũi dao nhích từng
chút một, cho đến khi toàn bộ tổ chức dưới da tại vết thương lộ ra hoàn
toàn, sau đó dùng cồn lau kỹ mặt cắt phần cơ bên dưới vết thương. Rất
nhanh, hình thái vết thương đã hiện rõ.

Mắt tôi vụt sáng.

"Mọi người xem này!" Tôi nói. "Vùng cổ và ngực của nạn nhân có

bốn vết thương, nhát dao gây tử vong là nhát dao đâm vào tim. Tuy nhiên,
bốn vết thương lại có chung một đặc điểm."

"Đều là bị đâm cứa." Đại Bảo nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.