LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 356

Trước yêu cầu của chúng tôi, tổ chuyên án lập tức triệu tập cuộc họp

bất thường. Một cuộc họp được triệu tập thình lình thì chỉ có thể vì một
nguyên nhân, chính là phân công công tác.

Khi tôi tuyên bố xong phát hiện mới của chúng tôi, khẳng định chắc

chắn hung thủ mặc áo mưa màu đỏ vào đêm sát hại Trịnh Xảo Huệ, trong
phòng họp lập tức rộ lên những tiếng xì xầm.

"Chúng tôi đang bận rộn điều tra," một điều tra viên nói, "thế mà gọi

chúng tôi tới chỉ vì mỗi một chuyện này à? Có cần thiết không? Trời mưa,
biết được có bao nhiêu người mặc áo mưa màu đỏ? Cả Anh Thành có gần
hai triệu nhân khẩu, chẳng lẽ lại phải đi tìm kiếm từng chiếc áo mưa màu
đỏ? Định đem đám điều tra viên chúng tôi ra làm trò đùa chắc?"

Trước những lời châm chọc của điều tra viên, tôi trầm ngâm một lát

rồi nói: "Mọi người hãy nhìn vào tấm ảnh, tại hiện trường phát hiện thấy rất
nhiều vết giày thế này. Nạn nhân đã tử vong một tuần trước khi được phát
hiện nên những vết bùn do đế giày để lại đều đã khô và có màu vàng nhạt."

Tôi nhìn đám điều tra viên vẫn nghênh mặt hậm hực, bèn châm một

điếu thuốc, nói tiếp: "Dấu vết này cho thấy khi bước vào hiện trường, giày
của hung thủ dính đầy bùn nhão, tức là hỗn hợp bùn và nước."

"Trời mưa thì đó là chuyện rất bình thường." Điều tra viên nói.

"Vậy thì, vấn đề xuất hiện rồi đấy." Tôi nói. "Khi trời mưa, thường thì

những người thế nào sẽ mặc áo mưa?"

"Đi xe đạp, đi xe đạp điện, đi xe máy." Điều tra viên nói. "Đối tượng

như vậy có quá nhiều."

"Nếu đạp xe, đi xe máy tới hiện trường," tôi nói, "trên đế giày liệu có

dính nhiều bùn nhão thế không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.