LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 438

Khi theo sư phụ tới phòng thẩm vấn, chúng tôi nhìn thấy một cậu bé

mặt mũi thanh tú đang ngoan ngoãn thừa nhận hành vi phạm tội của mình.

"Bố cháu thua bạc nợ người ta rất nhiều tiền." Quế Nguyên Phong

quệt nước mắt nói. "Mẹ cháu ngày nào cũng khóc, cháu muốn giúp bố mẹ."

"Sao cháu biết trong kệ đầu giường nhà bà Cổ Hương Lan có ngăn kéo

ngầm, biết cả trong đó có vàng?" Điều tra viên hỏi.

"Hồi mới vào tiểu học, cháu tới nhà cô Chu Phượng chơi, nhìn thấy bà

Cổ lấy tiền từ trong kệ đầu giường ra." Cậu bé nói. "Lúc đó cháu còn đòi bà
Cổ biểu diễn mở khóa cho cháu xem lần nữa, nhưng bà Cổ lại không chịu
cho cháu biết."

Tôi vô thức gật đầu, nghĩ bụng cũng khó trách, chẳng ai lại đi đề

phòng một đứa trẻ 7, 8 tuổi cả. Thế nhưng bà Cổ Hương Lan đã không thể
ngờ được rằng đứa trẻ 7, 8 tuổi ấy vẫn ghi nhớ sự việc này tới sáu, bảy năm
sau.

"Tại sao cháu lại phải giết người?" Điều tra viên hỏi.

"Tại cháu vừa cho vàng vào túi thì bà Cổ tỉnh dậy." Cậu bé trả lời. "Bà

ấy nhận ra cháu, nên cháu đành phải cầm rìu chém bà ấy, sau đó định chạy
trốn luôn. Nhưng cháu vừa ra tới sân thì nhìn thấy cô Chu từ trong phòng
chạy ra, chắc là cô ấy đã nghe thấy tiếng chém của cháu, thế là cháu cũng
chạy tới chém cô ấy. Nhưng cô ấy khỏe quá, cháu đánh mãi cô ấy mới ngã
xuống. Cháu còn cầm rìu chọc vào người cô ấy, hỏi cô ấy đã chịu thua
chưa."

Tôi liếc nhìn sư phụ, nghĩ bụng đến tâm lý của thằng bé sư phụ cũng

đoán chính xác, đúng là thiên tài.

"Cháu chém cô ấy bao nhiêu nhát?" Điều tra viên hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.