LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 436

Đại Bảo vội vàng tiếp lời: "Buổi sáng hôm nay, có người dân phát

hiện thấy một cái túi nhỏ đựng vài miếng vàng trong bãi rác của làng. Thấy
trên miếng vàng có dính máu thì vội vã báo cảnh sát ngay."

"Ồ!" Tôi nói. "Chắc cha mẹ của hung thủ sợ chúng ta phát hiện ra nên

mới mang đi vứt."

Sư phụ gật đầu nói: "Đã có vân tay trên miếng vàng làm vật đối chiếu

thì vân ngón cái kia chắc chắn là của hung thủ."

"Thế nhưng," điều tra viên lại sợ sư phụ bắt họ đi lấy mẫu vân tay nữa,

vội nói, "công việc lấy vân tay đúng là rất khó khăn."

"Trong mười bảy thằng bé này có ai thuận tay trái không?" Sư phụ đột

ngột chuyển chủ đề.

Điều tra viên lật giở sổ ghi chép, nói: "Có một đứa. Thằng bé tên là

Quế Nguyên Phong, tháng trước vừa sinh nhật tròn 14 tuổi, đang học lớp 6,
là đứa trẻ học giỏi nhất, ngoan ngoãn nhất trong số mười bảy đứa, cũng
được bà Cổ Hương Lan yêu quý nhất, thường xuyên gọi tới nhà ăn cơm."

"Vậy, lấy vân tay của một mình thằng bé này để đối chiếu, được chứ?"

Sư phụ nói.

"Nhưng vì sao kia?" Điều tra viên tỏ ra khó hiểu. "Chúng em lại cảm

thấy thằng bé này ít có khả năng là hung thủ nhất."

Sư phụ nói: "Hãy nhìn vào tổn thương của Cổ Hương Lan và Chu

Phượng."

Tôi ghé đầu xem ảnh, sư phụ vừa xoay màn hình lại, tôi đã lập tức

bừng tỉnh, nói: "Hiểu rồi. Cổ Hương Lan bị hành hung trong tư thế đầu
quay vào tường phía bắc, tay trái quay sang tường phía đông, nằm ngửa
trên giường, hung thủ đứng ở bên tay phải của nạn nhân, một bên đầu của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.