LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 442

không dám nhìn thẳng, sợ bị "ma nhập". Cho nên, bãi tha ma từ lâu đã biến
thành vùng đất hoang vu.

Thế nhưng, tiền có thể mua chuộc ma quỷ. Sau khi hay tin có một vị

quan lớn triều Thanh được mai táng ở núi Kê Lĩnh, gã đào mồ chuyên
nghiệp Thẩm Tam đã khăn gói lên đường, quyết tâm tới thử vận may. Biết
đâu lại tìm thấy ngôi mộ, kiếm chác được ít đồ cổ thì sao?

Đã sang tiết xuân ấm áp, trăm hoa đua nở, nhưng giữa rừng sâu vẫn

lạnh buốt như hầm băng, thậm chí còn đổ trận mưa tuyết đầu tiên sau Tết
âm lịch.

Gặp đúng trận mưa tuyết mịt mù, sau một ngày lăn lộn tàu xe, Thẩm

Tam đã nhảy xuống khỏi xe khách ngay dưới chân núi Kê Lĩnh trong ánh
mắt ngờ vực và sợ hãi của hành khách.

Từ bên đường, men theo chân núi Kê Lĩnh tới sườn núi phía tây, trời

đã tối sập. Không biết vì lạnh hay vì sợ, Thẩm Tam cứ run lên cầm cập.
Hắn thầm nhủ việc quái gì phải sợ, có chuyện ghê gớm nào mà hắn chưa
từng gặp đâu?

Do không thông thạo vùng này, lại thêm trên núi cỏ dại mọc lút đầu

người, cản trở tầm nhìn, nên đã lòng vòng hơn hai tiếng đồng hồ quanh bãi
tha ma mà Thẩm Tam vẫn không tìm được ngôi mộ nào trông có vẻ như mộ
của "quan lớn triều Thanh". Ngọn đèn thợ mỏ bắt đầu nhấp nháy vì sắp cạn
pin. Thẩm Tam bỏ ba lô xuống, móc ra cục pin dự phòng định đổi, thình
lình nghe thấy mấy tiếng "bụp bụp" loáng thoáng vọng lại từ sườn núi phía
bắc khiến hắn sợ đến nỗi hai chân mềm nhũn.

Vào giờ này, còn ai mò đến cái chỗ quỷ tha ma bắt ở đây cơ chứ?

Thẩm Tam cố điều khiển đôi tay đang run lên bần bật để đổi pin cho cái
đèn thợ mỏ rồi soi về phía phát ra âm thanh, quát to: "Ai đấy? Làm cái gì
thế hả?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.