LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 443

Trên sườn núi phía bắc cách đó chừng năm trăm mét bỗng vụt ra một

bóng người trăng trắng, trôi dật dờ giữa không trung, mờ dần rồi tan biến.
Cái bóng trắng vừa tan, vạt cỏ hoang bỗng lay động dữ dội, sau đó phát ra
những tiếng lào khào như có như không.

Cảnh tượng rùng rợn đã khiến Thẩm Tam vỡ mật. Hắn đánh rơi cả đèn

pin, khuỵu gối xuống đất, vòng tay ôm lấy gáy gào lên: "Thần tiên, xin tha
mạng, xin tha mạng!"

Tiếng lào khào hình như đang xa dần. Thẩm Tam bò dậy, vẫn chưa hết

kinh sợ, lần mò nhặt lấy chiếc đèn thợ mỏ, soi về chỗ vừa xảy ra chuyện
quái dị, nhưng chỉ thấy đen kịt một màu, chẳng thấy động tĩnh gì nữa.

Dù gì cũng có thâm niên mấy chục năm trong nghề trộm mộ, Thẩm

Tam nhanh chóng định thần rồi lấy hết can đảm rẽ cỏ dại, tiến về phía sườn
núi phía bắc.

Không có người, cũng chẳng thấy ma quỷ gì sất.

Trên sườn núi có một vạt cỏ dại rộng lớn bị đổ rạp trông giống như bị

người ta đè lên. Ánh đèn quét qua, hắn trông thấy một vài linh kiện nhỏ
không biết để làm gì. Ở giữa đám linh kiện là một thiết bị nổ đã cháy hỏng.

*

"Lúc ấy là 1 giờ sáng hôm nay. Thẩm Tam không hề đụng tới thiết bị

đó, vì trên núi không bắt được sóng nên anh ta phải đi bộ hơn hai tiếng
đồng hồ đường núi mới tìm được chỗ có tín hiệu để báo cảnh sát." Đội
trưởng Triệu nói. "Hơn 5 giờ sáng, chúng tôi đã tới hiện trường, theo nhận
định sơ bộ, chính xác là một thiết bị gây nổ."

Tất cả mọi người trên xe đều bị hút vào lời kể sinh động của đội

trưởng Triệu. Sau mấy giây yên ắng, không ai lên tiếng, tôi định thần lại
đầu tiên: "Dân đào mộ chuyên nghiệp thì không nhìn nhầm thiết bị nổ được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.