LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 457

tổn hại thì chức năng hô hấp, tuần hoàn cũng lập tức mất đi."

Chúng tôi cẩn thận khâu lại phần đầu cho nạn nhân. Tôi thay một lưỡi

dao khác, chuẩn bị giải phẫu tiếp phần ngực bụng.

"Ơ!" Bác sĩ Hoa hỏi. "Ngực bụng cũng phải mổ à?"

Tôi ngẩn ra nhìn bác sĩ Hoa: "Ý anh là sao? Thế bình thường các anh

không mổ à?"

"Không phải!" Bác sĩ Hoa ngượng nghịu nói. "Hôm nay lạnh quá, tôi

sợ các anh không chịu nổi."

"Không chịu nổi thì cũng phải mổ." Tôi đưa dao rạch một đường dọc

ngực bụng nạn nhân, nói. "Không chừng lại có phát hiện mới."

Nào ngờ tôi đã đoán đúng. Lưỡi dao phẫu thuật vừa rạch mở dạ dày

của nạn nhân, mùi rượu đã phả lên nồng nặc. Tôi vội vàng đứng dậy, đưa
khuỷu tay lên dụi mũi.

"Đấy!" Tôi nói. "Phát hiện thêm được bao nhiêu thứ."

"Phát hiện ra điều gì kia?" Bác sĩ Hoa hỏi.

"Anh ta uống rượu." Tôi đáp. "Điều này có thể giải thích tại sao anh

cảnh sát này lại dễ dàng bị người ta cướp mất súng bắn vỡ sọ. Vì anh ta
uống rượu say, ngủ gục trên xe taxi, bị người ta tước mất súng. Chao ôi,
đúng là mình làm mình chịu, không tuân thủ năm điều cấm, đã uống rượu
lại còn mang theo súng, khác gì tự đào mồ chôn mình kia chứ."

"Nhưng mà," bác sĩ Hoa thắc mắc, "bao súng của anh ta giấu bên dưới

áo khoác, nếu là tài xế bình thường chắc là không thể biết được. Hay là tay
tài xế có quen nạn nhân nên biết anh ta mang theo súng?"

Mọi người đều cúi đầu suy nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.