LỜI TỐ CÁO LẶNG THẦM - Trang 471

Tôi ngồi lì trước màn hình máy tính xem ảnh suốt ba tiếng đồng hồ,

cuối cùng cũng tìm ra được hình ảnh in trong trí nhớ của tôi.

Đó là tấm ảnh chụp hiện trường vụ án nữ sinh bị sát hại rồi hãm hiếp

từ ba năm về trước, bên cạnh thi thể cô nữ sinh có một dấu mông còn mới,
sau khi đối chiếu với dấu vết tại hiện trường, đó không phải là dấu mông
của nữ sinh. Do dấu mông không có điểm gì đặc biệt nên đã bị bỏ qua. Lúc
trước, khi tôi xem ảnh của vụ án này, đã nhận ra bên rìa dấu mông có một
vết lờ mờ, nhưng do ảnh chưa qua xử lý nên chỉ có chút ấn tượng mơ hồ.

Tôi gọi chuyên viên xử lý ảnh của Công an huyện đến, chưa đầy một

tiếng đồng hồ đã khiến cho dấu vết bên rìa dấu mông trong ảnh nét hơn cả
chục lần. Đó chính là vết in của chiếc cúc trên quần áo cảnh sát!

Tôi sung sướng đến nỗi tay chân quýnh quáng, chụp ngay lấy điện

thoại, bấm số gọi cho phân đội trưởng Hoàng: "Anh, anh, em đã phát hiện
ra một manh mối vô cùng quan trọng của vụ án Vân Thái! Một manh mối
cực kỳ quan trọng đấy!"

Phân đội trưởng Hoàng đang bận họp, hạ thấp giọng hỏi: "Manh mối

gì?"

"Em phát hiện ra một dấu vết, từ đó có thể phán đoán hung thủ mặc

quần cảnh sát." Tôi nói.

"Cảnh sát?" Phân đội trưởng Hoàng kinh ngạc hỏi.

"Không chắc lắm, cũng có khả năng là bảo vệ, trật tự đô thị gì đấy,"

tôi nói, "tất cả những người làm nghề phải mặc đồng phục na ná kiểu cảnh
sát, đều có khả năng."

Phân đội trưởng Hoàng yên lặng một lát rồi nói: "Vậy thì có tác dụng

gì? Giờ chúng ta chẳng có chút manh mối nào cả, mặc kệ hắn làm nghề gì,
cứ khả nghi là lôi đi làm xét nghiệm ADN hết. Hơn nữa, em dám khẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.