cửa dẫn vào phòng ngủ.
Nền nhà láng xi măng, có rất nhiều vết rạn nứt, trên chiếc bàn kê ở
chính giữa phòng khách chồng chất đủ thứ đồ tạp nham. Cảm nhận chung
là căn nhà không hề có chút hơi hướng trí thức mà trông cứ như cái ổ của
một kẻ độc thân lười biếng.
Trên sàn nhà trước cửa có một vũng máu không nhỏ, tại góc giữa
tường và ghế sofa cũng có một vũng máu gồm rất nhiều giọt máu tạo thành,
giữa hai vũng máu này còn dày đặc những vết máu nhỏ giọt, giọt nào cũng
rất lớn, không có phương hướng rõ rệt.
Đầu còn lại của ghế sofa kề sát cửa phòng ngủ cũng có một vũng máu
lớn, trên vũng máu còn có dấu vết lôi kéo.
"Đó là vị trí người vợ đã ngã xuống?" Tôi chỉ vào vũng máu ở trước
cửa phòng ngủ, hỏi.
Một nhân viên pháp chứng gật đầu.
Nhân viên pháp chứng nói: "Chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng, toàn là
vết chân của nạn nhân nam và bác sĩ, cảnh sát khu vực tham gia cấp cứu,
không thấy có vết chân người lạ."
Lâm Đào nói: "Sao lại thế được? Hiện trường đầy máu thế này, tại sao
hung thủ lại không để lại vết chân?"
Tôi đáp: "Có thể chứ, nếu hung thủ hành động mau lẹ, đâm xong lập
tức chạy ngay, khi đó máu của nạn nhân còn chưa kịp chảy thành vũng,
đương nhiên sẽ không để lại vết chân dính máu."
Tôi đi quanh những vũng máu trong phòng khách một vòng, nói tiếp:
"Ngoài ra, vết máu đều có dạng nhỏ giọt, không có vết máu dạng phun bắn,
có lẽ không bị tổn thương tới động mạch chính mà là bị thương ở các nội