chỉ muốn thông qua hành vi của hung thủ để phân tích trạng thái tâm lý của
hắn, nhằm nhận diện rõ hơn đối tượng tình nghi."
Bác sĩ Triệu gật đầu, nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy hy vọng, chờ đợi
tôi tiếp tục phân tích.
Tôi nói tiếp: "Thứ hai, tôi cho rằng hung thủ cầm dao bằng tay phải,
hơn nữa, tay phải của hắn có lẽ đã bị thương."
Bác sĩ Triệu đã từng tập huấn một năm ở sở Công an tỉnh nên không
hề ngạc nhiên trước suy luận này, anh ta gật đầu nói: "Đồng ý. Vị trí tổn
thương của nạn nhân ở vùng bụng bên trái và dưới nách bên trái, điều này
chứng tỏ hung thủ đã cầm dao tay phải và hành hung trực diện. Nếu cầm
dao bằng tay trái thì không thể hình thành vết thương theo hướng đó, cũng
không thể cầm dao tay trái để đâm lén nạn nhân từ phía sau."
Tôi bổ sung thêm: "Sáu vết thương trên thi thể, có ba chỗ đâm trúng
xương sườn, hai chỗ cứa đứt xương sườn, cho thấy hung thủ đâm rất mạnh.
Loại dao nhỏ có lưỡi rộng 3 centimet thông thường không có gờ che tay,
bởi vậy khi mũi dao đâm phải vật cản, tay của hắn sẽ trượt lên phía trước
theo hướng đâm. Lúc nãy tôi đã nói, con dao rất sắc, nếu tay cầm dao bị
trượt tới lưỡi dao, rất có thể sẽ bị thương."
"Phải!" Bác sĩ Triệu nói. "Điều này thì không cần giải thích, tôi hoàn
toàn đồng ý. Vậy còn vấn đề thứ ba?"
Tôi đằng hắng lấy giọng, nói tiếp: "Thứ ba, tôi cho rằng hung thủ có
thể là người quen của nạn nhân, hoặc có thể là phụ huynh học sinh."
"Sao kia?" Bác sĩ Triệu sửng sốt. "Điểm này có liên quan đến phương
hướng điều tra đấy, anh có bằng chứng gì không?"