3. Thái độ rất quan trọng
“Tổ sư nó chứ! Tao chỉ yêu cầu có một việc, con mẹ nó chứ, là mày ngồi
yên vài tiếng trong lúc tao giảng về ung thư tuyến giáp!”
Khi tôi lên mười, mẹ tôi quyết định bà sẽ theo học trường luật. Bố tôi ủng hộ
mục tiêu sự nghiệp của bà, mặc dù điều đó có nghĩa là ông phải có nhiều
trách nhiệm hơn trong việc nuôi dưỡng tôi.
“Bố và mày sẽ phải dành nhiều thời gian với nhau hơn, nhưng phần lớn chỗ
thời gian đó bố sẽ phải làm việc, thế nên bố cần mày yên lặng và tự chơi
lấy,” ông giải thích với tôi sau khi mẹ cho chúng tôi xem thời khóa biểu của
học kỳ một.
Giống như nhiều đứa trẻ khác, tôi không hiểu lắm về công việc kiếm ăn của
bố tôi. Tôi chỉ biết rằng nó có cái tên là "dược phẩm hạt nhân" và ông
thường xuyên từ chỗ làm trở về nhà với vẻ mệt mỏi và cáu kỉnh. Trước khi
mẹ tôi trở lại trường để lấy bằng luật, có vài buổi chiều trong tuần bà không
thể trông tôi được nên đã đưa tôi đến V.A, một trong những bệnh viện nơi bố
tôi làm việc. Thường thì ông bước ra ngoài văn phòng để đón tôi, rút trong
túi ra một phong Snickers đưa cho tôi, sau đó dẫn tôi đến một căn phòng
trống gần phòng làm việc của ông.
“Bố còn phải làm việc thêm vài tiếng nữa, vì vậy, mày biết đấy, cứ ngồi đây
một lát nhé,” ông nói.
Để cho chắc, tôi cố gắng hỏi ông để chốt về khung thời gian cụ thể. “Có phải
là con sẽ ở đây tối đa hai tiếng không, hay là lâu hơn?” tôi hỏi.
“Biết sao được hả con, bố mày có phải là thầy bói đéo đâu. Bố hứa ngay khi
xong việc chúng ta sẽ về, và bố sẽ mua cho mày một que kem.”
Rồi ông nhìn quanh phòng làm việc và tìm cho tôi một tờ tạp chí để đọc.
“Đây, mày có thể xem tờ Tạp chí Y khoa New England cũng được. Trong đó
có đầy thứ hay ho.”
Có lần, mẹ tôi bận tít mù với việc học hành ở trường, bố tôi phải làm thay
việc của mẹ nhiều hơn, và tôi thường xuyên có những buổi chiều đếm từng
phút trôi qua cho đến khi hai bố con rời bệnh viện và về nhà. Thường thì