LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 21

nghe thấy cái ông đang nói giới thiệu bố tôi thì tôi bò ngay xuống sàn. Tôi
thò đầu lên, và lập tức nhìn thấy cách đó một trăm bước chân bố tôi đang
nhìn tôi một cách căng thẳng, như thể ông không ngừng theo dõi tôi. Tôi
nhanh chóng thụp xuống sau hàng ghế trước mặt.

Khi cúi người xuống sàn, tôi nhận thấy rằng thân hình tôi lọt giữa các chân
ghế, còn mỗi hàng ghế lại có vài chiếc không có người ngồi. Tôi nghĩ đây sẽ
là một trò chơi rất hay – và không làm phiền ai cả – nếu như tôi bò kiểu bốn
chân từ hàng ghế của tôi ở sau cùng lên hàng ghế đầu qua những chiếc ghế
trống. Tôi thận trọng bắt đầu cuộc hành trình, nghiêng người bò dưới những
hàng bác sĩ chuyên khoa ung thư ngồi nối nhau cho đến khi tới một chiếc
ghế trống ở hàng đầu, và rồi tôi sẽ tiến lên một hàng. Trò này cũng giống
như trò Frogger ở ngoài đời. Và tôi thực hiện khá tốt cho đến khi vượt qua
được bảy hàng ghế và nhận ra rằng trước mặt không có chiếc ghế trống nào
cả. Nhưng khi xoay người để quay lại, tôi thấy có người đã ngồi vào chiếc
ghế trống của hàng sau. Tôi đã bị kẹt.

Giọng bố tôi vang lên qua hệ thống loa nghe như giọng Chúa, nếu Chúa đã
từng nói chuyện về đề tài sinh học phân tử. Tôi xác định rằng cách duy nhất
để quay lại chỗ ngồi của mình là bò qua chân của khoảng mười lăm vị bác sĩ
đang ngồi chặn giữa tôi với lối đi giữa hội trường, đến đó tôi sẽ bò thật sát
nền nhà và trườn vào ghế của mình để bố tôi không phát hiện ra. Đen đủi
một nỗi là các vị bác sĩ này lại không có cùng quyết tâm che giấu trò hề của
tôi và không chịu giả vờ như không hề có chuyện gì xảy ra. Thay vào đó,
từng người một đứng dậy khi tôi bò qua và thì thầm với nhau vẻ bực dọc. Và
mặc dù đang ở dưới sàn nhà và không nhìn thấy gì, tôi vẫn nghe thấy bố tôi
đột ngột ngừng nói. Ông biết là có chuyện gì đó đang xảy ra. Tôi cứng đờ
người. Khi ông bắt đầu thuyết trình trở lại, tôi nghĩ rằng mình đã thoát và bò
tiếp về phía trước – cho đến khi đầu gối tôi nghiến vào chiếc giày lười của
một ông có râu ngồi cách lối đi hai ghế.

“Á, lạy Chúa, thật là lố bịch!” ông ta gắt gỏng qua bộ râu.

Bố tôi lại ngừng giảng. Tôi chầm chậm bò ra qua chiếc ghế cuối cùng, sau
đó quay đầu về phía sân khấu, ở đó bố tôi đang nhìn thẳng vào tôi, cùng với
tất cả mọi người.

Căn phòng im phăng phắc lúc tôi đứng dậy, giả vờ như không có chuyện gì
xảy ra và đi về chỗ của mình, ngoảnh đi khỏi những cái nhìn kinh ngạc đầy
ắp căn phòng. Tôi ngồi xuống ghế. Vài giây sau, bố tôi tiếp tục bài thuyết
trình. Mặt ông đỏ rực, trông giống như một quả bóng với cái cau mày giận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.