LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 22

dữ và cặp lông mày bực bội. Đột nhiên, bài giảng về ung thư tuyến giáp của
ông có sự biến đổi, giống hệt như khi huấn luyện viên xé tan đội bóng bằng
một người mới sau lúc nghỉ giải lao.

Bố tôi nhanh chóng kết thúc bài giảng và vội vã trả lời vài câu hỏi. Lúc thính
giả vỗ tay, ông nhảy vọt từ sân khấu xuống đất chứ không dùng bậc tam cấp.
Ông phóng thẳng đến chỗ tôi, phớt lờ tất cả các bác sĩ đứng dậy trò chuyện
hoặc khen ngợi bài thuyết trình của ông. Ông túm lưng quần tôi nhấc bổng
lên như xách một hộp bia sáu lon, đi nhanh qua các cánh cửa dẫn ra hành
lang, rồi ra ngoài trời. Ông cứ thế xách tôi lên ô tô, mở cửa rồi vứt tôi vào
ghế trước. Ông ngồi vào ghế lái, hít thở sâu vài cái, mạch máu nơi cổ ông
phồng lên vì giận dữ. Sau đó ông quay sang tôi và hét lên qua hàm răng
nghiến chặt, “Tổ sư cha mày! Tao chỉ yêu cầu có một việc, mẹ nó chứ, là
mày ngồi yên vài tiếng đồng hồ trong khi tao giảng về ung thư tuyến giáp!”
Nói rồi ông đánh xe ra khỏi bãi và lái thẳng về nhà, không nói một lời nào.

Khi về đến nhà, ông mở cửa trước ra. Tôi ngồi bên cạnh ông trên tấm thảm
chùi chân, còn ông quay sang tôi và nhẹ nhàng nói, “Nghe này, đấy không
phải là chỗ dành cho trẻ con. Bố hiểu điều đó. Nhưng bố sẽ vào nhà, còn
mày thì không. Mày sẽ phải chơi bên ngoài, bởi vì ngay lúc này, đầu bố mày
sắp sửa vỡ tung ra rồi đây này.” Sau đó ông đóng cửa lại, còn tôi đứng ngoài
trời, không biết phải làm gì. Từ trong nhà, tôi nghe tiếng thét vọng ra,
“COOOOOON MẸẸẸẸẸẸẸẸ NHÀÀÀÀÀÀ NÓÓÓÓÓÓ!”

Khoảng một tiếng rưỡi sau, ông thò đầu ra cửa sau; tôi đang ngồi trên thảm
cỏ sau nhà.

“Mày có thể vào nhà nếu muốn. À, nhớ rửa tay trước khi đụng vào đồ đạc.
Sàn cái hội trường đó thối như cứt chó, thế mà mày cứ bò loăng quăng như
con khỉ con trên đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.