LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 36

“Ôi, thôi nào, con mới mười tuổi. Bố nghĩ là bố thừa sức hiểu một thằng
nhóc mười tuổi.”

Cuộc trò chuyện của chúng tôi không làm tôi bớt khó chịu, và bố nhận ra
điều đó. Giọng ông trở nên dịu hơn một chút.

“Bố biết con nghĩ rằng nếu con ăn cái món cám lợn đó thì bố cũng phải ăn.
Nhưng rồi bố bảo rằng bố sẽ không ăn còn con thì phải ăn, vì vậy nên con
mới bực mình, đúng không?”

“Đúng.”

“Bố đã từng là người nghèo. Mẹ con cũng vậy. Trong đời có rất nhiều thứ bố
phải cố gắng hết sức để đảm bảo rằng con không phải nếm trải.”

“Vậy thì tại sao đây không phải là một thứ như thế?” tôi hỏi.

“Con ạ, con phải ăn cám lợn có một tuần thôi. Mẹ con phải chịu đói suốt cả
thời thơ ấu. Khi con ngủ dậy và nổi cơn tam bành như tối nay, mẹ con sẽ
cảm thấy rất tồi tệ. Nó giống như con bảo rằng con chẳng quan tâm đến
những gì mẹ con đã trải qua. Hiểu chưa?”

Tôi trả lời đã hiểu, và ông kể thêm với tôi một chút về việc tại sao ông cảm
thấy khó chịu khi tôi nổi đóa.

“Thức ăn đóng một vai trò rất lớn trên chặng đường lớn khôn của đời bố. Nó
là cách bọn bố kiếm sống chứ không chỉ là món ăn. Vì vậy khi con làm ầm ĩ
lên vì nó thì bố bị động chạm,” ông nói.

“Nhưng tại sao bố lại không phải ăn món đấy? Mẹ đang ăn, và mẹ biết trước
nó như thế nào. Tại sao bố lại không phải ăn?” Tôi kiên quyết nói.

Ông ngồi im một giây, sau đó bỏ tay ra khỏi vai tôi.

"Được, có hai lý do. Lý do thứ nhất là bố hiểu giá trị của đồng tiền, bởi vì
ngày nào bố cũng phải nai lưng ra làm việc để kiếm tiền – việc này con chưa
bao giờ phải làm cả."

“Nhưng mẹ cũng làm việc đấy thôi,” tôi

ngắt lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.