LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 35

cháo.

“Thấy chưa!” tôi thốt lên.

“Không, hai đứa mày ăn món này,” ông vừa nói vừa nhìn tôi và Evan. “Tao
không ăn.”

“CÁI GÌ?!?!” tôi la lên.

Tôi đứng dậy, lao ra khỏi phòng ăn, chạy vào phòng mình và đóng sầm cửa
lại. Tôi dự tính rằng chỉ vài giây nữa, mẹ tôi sẽ mở cửa phòng, nói điều gì đó
để an ủi tôi, rồi mời tôi quay trở lại bàn ăn với bữa tối tử tế, chẳng hạn như
spaghetti thịt viên hoặc thịt gà và khoai tây. Trong lúc đó, có thể thậm chí bà
sẽ lái xe đến cửa hàng Jack in the Box và mua cho tôi một chiếc bánh
sandwich thịt gà giòn tan ngon lành, món khoái khẩu của tôi, để bù đắp cho
trải nghiệm ẩm thực bất công và đau thương này.

Mười phút trôi qua, vậy mà chẳng có ai gõ cửa phòng tôi cả. Tôi giao ước
với bản thân là không được rời khỏi phòng nếu như chưa có người đến tìm.
Lại mười phút nữa trôi qua, rồi một tiếng, rồi ba tiếng, và bỗng nhiên mười
giờ nên tôi phải đi ngủ. Tôi tắt đèn rồi bò vào giường, vừa cáu vừa đói. Đột
ngột, cửa phòng tôi mở ra.

“Chào mẹ,” tôi nói, cố tỏ ra giận dữ và đoán là bà đi giém chăn cho tôi như
mọi đêm.

“Khồng, là bố,” bố tôi nói, thân hình to lớn, lờ mờ của ông đến bên tôi, được
chiếu sáng duy nhất bằng ánh sáng hắt vào từ hành lang bên cạnh.

“Ồ. Chào bố,” tôi lạnh nhạt trả lời.

Ông ngồi xuống giường và đặt tay lên vai tôi.

“Con đúng là đồ ương bướng, nhưng bố yêu con,” ông nói, sau đó bật cười
một mình.

Tôi không nhúc nhích.

“Bố biết là con bực mình. Thậm chí bố còn hiểu tại sao con lại bực mình.”

“Không, bố không hiểu đâu,” tôi tự tin đáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.