LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 39

7. Không phải việc gì cũng căng sức
ra mà làm

"Khỉ thật, bố quên đón mày, đúng không?

Xin lỗi nhé. Dù sao thì tao cũng không huấn luyện cái đội giẻ rách kia nữa."

Năm tôi lên mười, chả hiểu nghĩ sao mà bố tôi lại xung phong huấn luyện
đội bóng chày Tiểu Liên Đoàn của tôi. Sáu tháng sau, vào mùa xuân 1991,
sự nghiệp huấn luyện của Sam Halpern đột ngột chấm dứt trong giận dữ.

Năm 1972, khi bố tôi chuyển đến Mũi Loma, khu vực ngoại ô ven biển San
Diego, nơi đây gần như chỉ toàn dân nhà binh. Ông đã từng phục vụ trong
hải quân, vì vậy không khí quen thuộc và cư dân cùng cảnh ở đây khiến ông
có cảm giác được chào đón. Năm tháng trôi qua, do ở gần biển nên Mũi
Loma trở thành địa chỉ sinh sống đáng thèm muốn với những ngôi nhà giàu
có và to lớn mọc lên quanh ngôi nhà ba phòng ngủ khiêm tốn của chúng tôi.
Bố tôi cảm thấy khó chịu. “Bố không muốn trở thành con cáo mượn oai hùm
khốn kiếp,” ông nói với chúng tôi như vậy sau khi một đôi vợ chồng trẻ
chuyển đến ở cạnh nhà, thế chỗ cho một trong những sĩ quan quân đội cao
tuổi cuối cùng đã từng sống cùng phố với chúng tôi.

Kết quả là khi tôi lớn lên, đội bóng chày Tiểu Liên Đoàn ở khu tôi, đội Hải
Đăng Tom Ham, toàn là con của những người mà bố tôi ghét, và phần lớn là
những đứa hư hỏng, mất dạy. Tôi biết gần như ngay lập tức, việc bố tôi huấn
luyện đội bóng có lẽ không phải là ý tưởng hay ho gì cả, nhưng ông yêu
bóng chày, ông yêu tôi, vì vậy tôi nghĩ ông cho rằng như vậy là đủ.

Nguyên tắc duy nhất của bố tôi khi làm huấn luyện viên là đứa nào cũng
được chơi nhiều như nhau, bất kể trình độ như thế nào. “Đây là Tiểu Liên
Đoàn. Phần lớn các cháu đều chơi dở tệ, nhưng điều đó chẳng sao cả. Cách
duy nhất để các cháu đỡ tệ là chơi bóng,” ông bảo với chúng tôi như vậy
trong buổi họp mặt đầu tiên của đội.

Vì vậy, cứ mỗi trận các bạn và tôi lại luân phiên ra vào sân, đảm bảo cho
mỗi đứa được chơi bốn trong tổng số sáu lượt. Đôi khi, việc thay người diễn
ra không được suôn sẻ cho lắm, và nếu như có người phải ngồi chờ ba lượt
chứ không phải hai thì người đó chính là tôi. “Con thực sự giỏi, và con biết
điều đó. Những đứa trẻ khác, khi bố đưa chúng ra khỏi sân thì nước mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.