LỜI VÀNG CỦA BỐ - Trang 41

“Chú ý, con trai! Đừng có đứng chắp tay sau mông như thế nữa.”

Bố không giúp tôi giải quyết trường hợp của ông.

Mỗi lần tập, các vị phụ huynh và đám trẻ con lếu láo lại lấn bố tôi thêm một
chút. Ông muốn chuyện này chỉ dừng lại ở mức độ dạy chơi bóng, nhưng
không được. Nó trở nên giống như một bài tập không mong muốn về lòng vị
tha và tự kiềm chế.

Cuối cùng, xích mích cũng lên đến đỉnh điểm trong một buổi tập tháng Năm.
Hôm đấy trời rất nóng, còn bọn trẻ con thì khẳng định rằng chúng không
thích tuân thủ các bài tập huấn luyện mà bố tôi học được thời còn ở hải quân.
Sau một loạt chạy từ cọc lỗi này đến cọc lỗi khác, một đứa quyết định làm
cách mạng và chống lệnh huấn luyện viên.

“Trò này chuối quá. Bóng chày chứ có phải bóng chạy đâu. Bất cứ huấn
luyện viên thực thụ nào cũng biết điều đó,” thằng đồng đội của tôi hét lên,
ngang ngạnh đứng trước mặt bố tôi.

Câu nói bất phục của thằng bé vừa chạm đến tai người thủ lĩnh quả cảm của
chúng ta, bố tôi đã phản ứng giống hệt như Bruce Willis ở cuối phim Giác
quan thứ sáu khi nhận ra mình đã chết từ lâu: Cực kỳ sốc và hoảng loạn, sau
đó là hít những hơi thở sâu để cố gắng bình tĩnh lại. Mọi nỗ lực kiềm chế của
ông đều vô ích.

Cuộc tranh cãi dần mất kiểm soát, cuối cùng bố tôi hét lên, “Tự đi mà huấn
luyện cái đội bóng quỷ tha ma bắt của chúng mày đi, và hôn mông tao đây
này,” với cả nhóm mười bốn thằng nhóc và một ông trợ lý huấn luyện viên
tên là Randy đang sợ chết khiếp, ông này tham gia huấn luyện chỉ vì bị vợ bỏ
nên muốn làm một cái gì đấy để đỡ phải suy nghĩ. Lúc này, cảm xúc của ông
ta kém ổn định nhất.

“Của ông cả đấy, Randy! Chúc vui vẻ!”

Bố tôi chạy vụt ra xe và lái đi. Thật không may, trong cơn giận dữ bố tôi
quên mất là ông phải chở tôi. Chúng tôi ở cách nhà khoảng sáu cây số, và lúc
đó tôi không định xin đi nhờ bất cứ phụ huynh nào cả – lũ trẻ con đứa nào
đứa nấy đang trừng trừng nhìn tôi, còn Randy thì trông như sắp khóc – vì
vậy tôi quyết định đi bộ về nhà.

Một tiếng sau, khi tôi còn cách nhà khoảng hai khu phố nữa thì bố tôi từ
đằng sau lái xe lên chạy song song với tôi và hạ cửa sổ xuống. “Khỉ thật. Bố

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.