16. Ít nhất là đến cuối ngày, bạn
vẫn còn có gia đình
"Thế thì mày cứ đi đi. Mẹ mày cứ cho là mày đẹp trai. Đây sẽ là một ngày
thú vị đối với mày."
Vài tháng trước khi tốt nghiệp đại học, rốt cuộc tôi cũng rời ngôi nhà của
mình ở San Diego và chuyển đến Los Angeles. Ở trường đại học, tôi được
đào tạo về điện ảnh và truyền hình, đặc biệt tập trung vào lĩnh vực viết lách,
và tôi quyết định sẽ cố gắng theo đuổi nghề viết kịch bản.
“Nghe này, công việc này rất vất vả, và ban đầu mày sẽ phải chịu nhiều đắng
cay đấy, nhưng chỉ cần qua được thì mày sẽ thành công,” là lời khuyên bố
tôi dành cho anh Evan trong bữa ăn tối vào tháng Chín, khi cả hai anh em
chúng tôi tuyên bố về mục tiêu mới cho nghề nghiệp. Evan quyết định dấn
thân vào sự nghiệp
lặn biển.
“Sẵn sàng mà cầu nguyện mẹ nó đi,” là lời khuyên bố dành cho tôi sau đó
khoảng hai mươi giây, khi tôi chia sẻ về kế hoạch của mình.
Mặc dù vậy, bố tin tôi và hoàn toàn ủng hộ quyết định của tôi. Trên thực tế,
ông ủng hộ tôi nhiều đến mức chủ động đề nghị trả tiền thuê nhà ba tháng
đầu tiên cho tôi ở Los Angeles để giúp tôi tự lập.
“Bố nghĩ, có được cái quái gì đâu khi chết đi để tiền lại chẳng tiêu được? Có
lẽ bây giờ bố sẽ đưa cho mày khi mày cần giúp đỡ. Hơn nữa, bố định phung
phí phần lớn vào những thứ vớ vẩn khi về già,” ông giải thích.
Tôi tìm thấy một căn hộ hai phòng ngủ ở một khu nhà nhỏ màu trắng có
mười căn ở khu Tây Hollywood. Tôi ở chung với một người bạn học cùng
đại học giờ cũng đang tìm cách chen chân vào lĩnh vực giải trí. Sơn trên
tường bong hết cả ra, còn thảm thì đầy những vết ố đủ để làm một phần
hoành tráng cho CSI .
Khi mới đến, hầu như tôi không có một khái niệm gì về Los Angeles. Mặc
dù lớn lên cách đó hai giờ đi đường về phía nam nhưng hiếm khi tôi đến đó.
Tôi nhanh chóng nhận ra rằng bố tôi hoàn toàn không phải vô căn cứ khi nói,