LỚN LÊN TRÊN ĐẢO VẮNG - Trang 131

- Các con ơi! Hãy sẵn sàng! Ngày mai chúng ta sẽ tổ chức “kỷ niệm

một năm” ngày đặt chân lên đảo. Đây là một việc rất có ý nghĩa: kỷ niệm
ngày sống sót! Mỗi ngày chúng ra đều phải tươm tất cho xứng đáng với cái
ngày đáng ghi nhớ đó.

Lũ trẻ hết sức ngạc nhiên và vui mừng. Suốt ngày, chúng cứ luôn

miệng hỏi nhau Chương trình buổi lễ lớn ngày mai như thế nào.

Ngày mai đầy mong đợi rồi cũng phải đến và mặt trời chưa ló khỏi

chân trời, một phát đại bác đã nổ vang đồi núi. Tôi giật mình kinh sợ vội
chồm dậy ngay và hỏi lũ trẻ xem chúng có vẻ bình thản nằm yên trên đệm,
ngay cả thằng Ruýt-ly cũng cố ngáy lên ầm ầm. Nhưng thằng bé không thể
nào kéo dài cái vai kịch nằm ngủ vờ được mãi. Vừa thấy tôi, nó đã kêu lên
ngay:

- Thế nào? Hắn ta đã gầm lên rồi à?

Tôi hiểu hết câu chuyện và hơi bực mình nhưng không muốn giảm

phấn khởi của lũ trẻ, tôi chỉ nhẹ nhàng phàn nàn là lại một lần nữa tiêu phí
thuốc đạn ngày càng quý giá đối với cả nhà. Lũ trẻ thành khẩn xin lỗi tôi.
Không muốn để một đám mây mù nào vẩn lên che mất ánh sáng tươi vui
trong ngày lễ đã chuẩn bị, tôi vui lòng tha thứ ngay cái chuyện nghịch tinh
lãng phí ấy.

Cả nhà đều trở dậy, mặc áo quần rất nhanh rồi tụ họp quanh bàn ăn

bữa sáng.

- Các con ơi! – Tôi bảo lũ trẻ - Một năm qua kể từ ngày chúng ta đặt

chân trên đất này. Bây giờ chính là lúc chúng ta phải nhìn lại tất cả những
việc đã làm trong thời gian qua.

Tôi đem những tờ nhật ký hàng ngày tôi vẫn cẩn thận ghi chép ra đọc

to lên, thỉnh thoảng dừng lại ở những sự việc quan trọng nhất. Độc xong,
tôi không quên nói lên những ý nghĩ của mình về thời gian qua, nhận xét sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.