LỚN LÊN TRÊN ĐẢO VẮNG - Trang 4

Một buổi chiều, trời bỗng bất thình lình trở gió, một cơn giông tố nổi

lên hung hãn. Bão táp hoành hành suốt tám ngày đêm không nghỉ. Mọi hoạt
động trên sàn đều bị ngừng lại vì sóng quét dữ dội quá. Chiếc tàu bị phá
hỏng khá nhiều, không thể điều khiển được nữa. Nó cứ trôi dần về đông
nam. Tôi đã đưa tất cả gia đình vào một cái buồng nhỏ ở phía cuối tàu, ít bị
song gió vật vã hơn cả. Chúng tôi ngồi sát vào nhau, theo dõi những vỏ tàu
nứt rạn, lo lăng trông chờ hiệu lệnh rời bỏ tàu.

Cơn bão kéo dài luôn mười ngày đêm khủng khiếp. Đến ngày thứ

mười một chẳng những không dịu đi chút nào, nó lại còn có vẻ muốn tăng
lên nữa. Chiếc tàu cứ trôi hoài về đông nam, chẳng biết là đang ở nơi nào
nữa! Bao nhiêu cột buồm đều gãy hết cả, qua các lỗ thủng, nước đã ùa vào
khá nhiều. Suốt mười mấy ngày mất ăn bỏ ngủ, anh em thủy thủ đã mệt
nhoài không còn hơi sức điều khiển con tàu được nữa. Họ không càu nhàu
như mọi khi mà chỉ còn biết rên la thất vọng. Cuối cùng, nỗi lo sợ lan khắp
tàu, ai nấy đều nghĩ tới cảnh mong được thoát chết.

Trước quang cảnh ấy,các con tôi sợ hãi tái xanh tái xám. Thấy thế, tôi

bảo chúng:

Các con ơi! Hãy bình tĩnh! Nếu cái chết có tới thì ta cứ bình thản

chờ đón và đương đầu với nó. Hoảng hốt chỉ vô ích thôi!

Nghe câu nói đau lòng, vợ tôi khẽ chùi nước mắt.

Bỗng nhiên, qua tiếng song đạp ầm ầm vào sườn tàu, chúng tôi nghe

người gác trên chòi cao kêu lên: “Đất liền! Đất liền!”

Nhưng ngay lúc đó, chiếc tàu va mạnh một cái, dữ dội đến nỗi chúng

tôi đều ngã lăn chiêng. Tiếp đó, một tiếng nứt rạn vang ầm lên, rồi tiếng
nước chảy ùa vào khắp nơi rất mạnh. Rõ ràng là sườn tàu vừa đâm phải một
mỏm đá ngầm: tàu đắm mất! Tiếng viên thuyền trưởng thất vọng kêu vang
lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.