LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 12

MỘT

Đòn bất ngờ

Đó là một trong những cụm từ ưa thích của Jeremy em trai tôi khi chúng tôi
còn nhỏ. Nó hay nói như thế mỗi khi say sưa chứng kiến những trận ẩu đả
nổ ra ở bến xe buýt hay ở hành lang trường, giọng nó cao vút đầy phấn
khích, cặp môi bóng nhẫy nước miếng: RẦM! HỰ! Dính đòn bất ngờ chưa!
Rồi nó hớn hở dộng nắm đấm vào lòng bàn tay kia, cực kỳ khoái tỉ. Nhưng
đó là chuyện của nhiều năm về trước. Giờ đây Jeremy đã trở thành nha sĩ,
làm việc cùng với bố tôi, và tôi tin rằng hơn mười năm nay nó chưa được
ôn lại, chứng kiến hay phải nhận ngón đòn bất ngờ nào.

Và cũng từng ấy năm rồi tôi không nghĩ đến ba từ đó - cho tới cái lần ngồi
trên chuyến taxi đáng nhớ ấy. Lúc đó tôi vừa rời khỏi nhà Rachel và đang
kể lại cho anh tài xế nghe cái khám phá động trời của mình.

“Ái dà,” anh ta nói bằng giọng vùng Queens đặc sệt. “Vậy là cô nàng bạn
thân thực sự đã cho cô một đòn bất ngờ hả?”

“Phải,” tôi kêu lên, không muốn phải chịu đựng nỗi đau trong lòng. “Cô ta
đã làm thế với tôi đấy.”

Rachel, cô gái trung thành và đáng tin câỵ, bạn thân nhất của tôi suốt hai
mươi lăm năm trời, người tôi luôn quan tâm hơn hết thảy mọi thứ, hay ít ra
là găn bó, đã - RẦM! HỰ! - cho tôi một đòn bất ngờ. Giáng một cú khiến
tôi không kịp trở tay. Yếu tố bất ngờ trong hành động phản trắc của cô ấy
chính là điều khiến tôi đau nhất. Chuyện tôi không bao giờ lường trước đã
xảy ra. Nó bất ngờ như chuyện một con chó dẫn đường đang tâm dắt người
chủ nhân mù loà vốn hoàn toàn tin tưởng vào nó tới trước một cái xe tải
vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.