LONDON NGÀY NẮNG HẠ - Trang 174

không? Thực sự thì tôi muốn cô ấy phải đáp lại như thế nào chứ? Câu trả
lời lý tưởng sẽ là cô ấy có thể đề nghị được làm mẹ đỡ đầu cho con tôi, hay
chuẩn bị cho tôi một bữa tiệc thật hoành tráng để mừng em bé ra đời. Ít
nhất tôi cũng muốn cô ấy nhắc lại gì đó về chuyện về sống cùng nhà với
tôi, hay về Josh, hay về chuyện chúng tôi phải hành động thật nhanh trong
khi bụng tôi vẫn còn thon gọn. Nhưng Claire lại chỉ bật cười lo lắng,
“Chuyện này thật là... thật sự là tuyệt quá đi mất.”

“Ừ,” tôi nói có chút tự ái. “Đúng thế. Và mình thấy chẳng có lý do gì mà
không thể tiếp tục hẹn hò được cả.”

“Tất nhiên là được chứ,” cô ấy nói, vung nắm tay lên.

Nhưng chẳng thấy cô nhắc gì thêm về anh chàng Hoàng tử Đẹp trai người
Do Thái.

“Cậu nghĩ Josh có bận tâm không?” tôi hỏi.

Lại thêm tiếng cười lo âu. “Bận tâm chuyện cậu có thai à?”

“Ừ. Bận tâm vì mình có thai ấy?”

“Ừm... mình... mình cũng chẳng biết nữa... mình không hiểu anh ta lắm.”

Vậy là quá rõ rồi, cô ấy gần như tin chắc rằng thực ra Josh sẽ bận tâm rất
nhiều là đằng khác. Cũng giống như cô ấy ngại ngần về chuyện sống cùng
tôi và đứa trẻ mới chào đời. Claire uống nốt ly margarita, liến thoắng về
chuyện những cô nàng trong công ty tôi sẽ hào hứng biết bao khi nghe tin
này và hỏi liệu cô ấy có thể nói với họ không, đã đến lúc công khai cho tất
cả được biết chưa.

Tôi bảo không được, bây giờ thì chưa thể công khai, tôi chưa sẵn sàng nói
cho cả thế giới biết.

“Mình hiểu. Sống để bụng, chết mang theo,” Claire nói, đưa ngón cái và
ngón trỏ lên kẹp môi. Cô khúc khích cười. “Á, mình không cố tình nói chữ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.